Ngôn Hề nấu hai chén mì đơn giản, hai người ăn xong. Nàng không cho An Chi dọn dẹp, nói An Chi đến ghế sofa ngồi nghỉ ngơi.
Ký túc xá không giống như trong nhà ở Bội thành, tuy rằng mọi thứ đều đầy đủ, nhưng mà so sánh ra thì vẫn chính là như tổ của con chim sẻ, An Chi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhìn Ngôn Hề đi tới đi lui, đôi chân thoăn thoắt, trái tim bình an lại ngọt ngào.
"Di di, không ảnh hưởng đến công việc chứ?"
Ngôn Hề nói: "Vốn mùng tám ta đi làm, cũng giống như những năn qua, bất quá năm trước đã quay xong những chương trình cần thiết, qua tết Nguyên Tiêu sẽ bắt đầu phát sóng, tạm thời ta cũng không có chuyện gì quan trọng, cho nên ta có thể ở đây thêm vài ngày."
"Thật sao?" An Chi vui vẻ đến mức cả khuôn mặt đều phát sáng lên.
"Thật." Ngôn Hề rửa chén xong, đi tới đứng ở ngay cửa, mỉm cười nhìn nàng.
Trên đôi mắt nàng có một chút nét mệt mỏi, nàng phải chuyển đến hai chuyến máy bay, hành trình mười mấy giờ, vẫn luôn không được nghỉ ngơi tốt. Đến nơi này liền bắt đầu chiếu cố An Chi.
Chỉ là nụ cười của nàng, dường như là thắp lên những ánh sao trong căn phòng nhỏ này.
Má lúm đồng tiền của An Chi lõm vào thật sâu cất giấu mật đường, lúc đối mặt với nhau, trong mắt các nàng đều là triền tình ý miên.
Ngôn Hề đi tới, ngồi xuống ghế sofa, An Chi nhào vào trong ngực nàng, trong lòng đều là ngọt, An Chi nhẹ nhàng hít vào một hơi thật sâu mà hỏi: "Ngươi có mệt không?"
"Không sao." Ngôn Hề cọ cọ lên trán của nàng, hàng lông mi khép hờ, An Chi hơi ngửa mặt lên nhìn Ngôn Hề, từ góc nhìn này làn da trên gương mặt Ngôn Hề gần như không có lỗ chân lông, chỉ có những đường vân tinh tế, còn có những chấm tàn nhang thật nhỏ.
Những thứ này trong mắt An Chi đều là đáng yêu. Thời gian phi thường chiếu cố người yêu của nàng, Ngôn Hề ở trong mắt An Chi là hoàn mỹ.
"Đi nghỉ ngơi một chút đi."
Ngôn Hề cười khẽ: "Được rồi."
Nàng nhẹ nhàng mà hôn lên trán An Chi một cái, sau đó thu dọn một chút liền vào phòng tắm tắm rửa.
An Chi ngơ ngác đỏ mặt lên, nhớ tới giấc mộng xuân kia. Nàng nghĩ đến chương trình học mấy ngày tiếp theo, nàng đã xin nghỉ phép hai ngày, có thể sẽ phải đi bổ sung lại, có thể xin người hướng dẫn bỏ qua hay không a, nói bạn gái của nàng đến rồi...
Bạn gái.
An Chi ngượng ngùng lộ ra dáng tươi cười, lại nghĩ tới người hướng dẫn nghiêm khắc, gương mặt đau khổ, tốt nhất là chưa nói vội, trước tiên phải hoàn thành nhiệm vụ thí nghiệm rồi lại nói.
"Đang suy nghĩ cái gì vậy?" Ngôn Hề mặc áo choàng tắm màu trắng, thấy nàng ngơ ngác đáng yêu, nhịn không được cười hỏi.
An Chi lắc đầu, thẳng người lên: "Ta đem quần áo thay ra đi giặt."
Dưới lầu ký túc xá có mấy cái máy giặt dùng chung, khu ký túc xá này của An Chi đang thiếu người ở, cho nên cũng coi như sạch sẽ vệ sinh.
Nàng đi vào phòng tắm phòng vệ sinh tìm một vòng, "Quần áo ta thay ra lúc trước đâu?"
Ngôn Hề dừng một chút: "Ta giặt rồi."
"A?" An Chi ngây người.
Ngoại trừ áo ngủ còn có quần nhỏ của nàng, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên Ngôn Hề giặt đồ cho nàng, khi lần đầu nàng có kinh nguyệt, Ngôn Hề cũng giặt đồ cho nàng.
Lúc ấy đã đủ ngượng ngùng rồi, nhưng mà bây giờ càng thêm...
Bởi vì vừa rồi nàng làm mơ thấy các nàng đang thân mật, như vậy rất có thể quần lót sẽ có...
Nghĩ xong nàng không tự chủ được mà đỏ mặt lên: "Ngươi cũng...Giúp ta giặt quần lót ..."
"Khụ...khụ "
An Chi cúi đầu, không có nhìn thấy gương mặt Ngôn Hề cũng đỏ ửng lên, chẳng qua là nàng cố gắng giả bộ tự nhiên: "Ân, không sao, ngươi ra mồ hôi, cho nên...Phải thay đồ."
Chỉ sợ không phải là ra mồ hôi a, An Chi càng thêm xấu hổ mà rụt cổ một cái, nhất định đã bị Ngôn Hề phát hiện, Ngôn Hề sợ nàng lúng túng cho nên mới nói như vậy.
Ngôn Hề thật sự là chột dạ đến cực điểm, vốn nàng chỉ muốn cùng An Chi ngủ một hồi, nhưng mà lúc đó nàng lau người cho An Chi xong, cả người An Chi vẻn vẹn chỉ còn một chiếc quần lót, thơm tho an ổn mà nằm ở trong lòng nàng, bộ dạng ngủ đến rất say sưa.
Còn nỉ non gọi "Di di".
Thân thể thiếu nữ xinh đẹp non nớt giống như nụ hoa sơn chi, vừa thơm vừa mềm mịn giống như bơ, nàng khó kìm lòng nổi mà hôn xuống, cũng sờ một chút.
Vốn không dám làm ra hành động tiếp theo, cũng sợ sẽ làm đau An Chi.
Tuy rằng các nàng là người yêu, nhưng mà An Chi đang mê man vì bị bệnh, nghĩ thế nào cũng thấy không tốt.
Nàng quả nhiên là "Cầm thú" như lời Liễu Y Y nói, khi Ngôn Hề phát hiện ra mình có một mặt này, thiếu chút nữa đã muốn chết ngất.
Có nên nói thật hay không đây? Có phải nên thẳng thắn với nàng hay không?
"Vậy ngươi đi vào ngủ đi..." An Chi cảm thấy bầu không khí quá lúng túng, vội vàng đẩy Ngôn Hề vào phòng.
Ngôn Hề mất tự nhiên mà vuốt vuốt tóc, muốn nói lại thôi. An Chi đến gần hôn lên gò má nàng một chút, nói: "Ta đi xem email, rồi sẽ quay lại với ngươi."
Nhưng mà, không bao lâu sau, nàng đã leo lên giường ôm lấy Ngôn Hề, khuôn mặt đáng yêu treo một nụ cười: "Ta muốn cùng ngươi trước, sau đó lại xem email."
Ngôn Hề không tự chủ được cũng lộ ra dáng tươi cười, mở hai tay ra đón lấy nàng.
Đôi môi mềm ngọt ngào của thiếu nữ thân mật kề sát trên mặt nàng, khóe miệng Ngôn Hề cong lên, tiếp theo thần sắc của nàng dừng một chút, hơi ngượng ngùng nói: "Ta có chuyện muốn thẳng thắn với ngươi..."
Ngôn Hề đáng thương, cả đời cũng chưa từng làm chuyện gì phải chột dạ, ngay cả mở lời cũng là cứng ngắc, ý thức được điểm ấy, Ngôn Hề càng cảm thấy túng quẫn.
Ánh mắt của thiếu nữ trong căn phòng ngủ hơi tối lấp lánh tỏa sáng, Ngôn Hề cố bỏ qua sự quẫn bách của bản thân, thanh âm của nàng cũng thấp xuống: "Vừa rồi lúc ngươi ngủ, ta làm chuyện không tốt, ta khi dễ ngươi..."
An Chi nhất thời ngây người, qua mấy giây nàng mới phản ứng tới là Ngôn Hề đang nói cái gì, khuôn mặt dần dần nóng lên, nàng đã làm mơ, nhưng mà thực tế so với tưởng tượng của nàng còn muốn chân thật hơn còn muốn động tâm hơn.
Trong lòng nàng yêu thích việc Ngôn Hề khó kìm lòng nổi đối với nàng, bộ dáng nào của Ngôn Hề nàng cũng đều yêu thích, giống như bộ dạng chột dạ khó nói của Ngôn Hề lúc này, An Chi cũng yêu chết mất.
An Chi nhịn không được hôn nàng, đem khuôn mặt kề sát vào mặt nàng thì thầm nói: "Lúc ấy ta nằm mơ..."
Ngôn Hề nghe nàng nói, vuốt mái tóc của nàng, cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng trên gương mặt nàng, hoặc cũng có thể