An Chi đang trên đường trở về ký túc xá, nàng xoa xoa gương mặt bị đông cứng đến ửng đỏ lên, bước chân nhanh hơn. Ngôn Hề đang chờ đợi nàng trong ký túc xá.
Nghĩ đến Ngôn Hề thì càng thêm thẹn thùng, hôm nay lên lớp thì thất thần, lúc thảo luận cũng thất thần, hoàn toàn không có tập trung vào bài học, trong đầu đều là nàng.
Ngày hôm qua nàng gây thất vọng mà ngất đi, say đó cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nàng đã hoàn toàn chìm trong dư vị cùng thẹn thùng.
Yêu thích Ngôn Hề của tối hôm qua.
Không thể chờ đợi muốn được gặp Ngôn Hề.
Nàng chạy nhanh đến dưới ký túc xá, vỗ vỗ tuyết trên người xuống, mở cửa ký túc xá ra, lên lầu, đẩy cửa ra kêu một tiếng: "Di di..."
Không có người trả lời.
Trực giác An Chi cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, nàng vội vàng vào cửa, ở phòng bếp, chén canh bị nghiêng đổ.
Ngôn Hề đứng cứng đờ tại chỗ, ánh mắt cũng thay đổi, yên lặng nhìn chằm chằm vào điện thoại trên bàn.
An Chi không để ý tới những thứ khác, nhẹ giọng gọi nàng: "Di di, đã xảy ra chuyện gì?"
Ngôn Hề quay đầu lại nhìn An Chi, ánh mắt cứng ngắc bàng hoàng hướng về phía An Chi, lúc này mới khôi phục chút ít nhiệt độ, nàng khó khăn duỗi tay về phía An Chi, "Đào Đào..."
Gần như cùng lúc đó An Chi nắm chặt lấy bàn tay của nàng, đồng thời nghe thấy thanh âm từ chiếc điện thoại trên bàn truyền đến.
"Ngươi nghe máy một chút..." Ngôn Hề giống như đã bị rút hết sức lực, dựa vào người nàng.
An Chi đỡ lấy nàng, cầm điện thoại di động lên, trong điện thoại là thanh âm của Tiêu Vũ Đồng.
An Chi nghe xong sắc mặt liền thay đổi, rốt cuộc có thể hiểu được sự bất thường của Ngôn Hề.
Các nàng ngay lập tức thu dọn đồ đạc ngồi chuyến bay nhanh nhất trở về Bội thành.
Ở mấy ngàn mét trên không trung, An Chi đưa tay tới nắm chặt lấy bàn tay Ngôn Hề, Ngôn Hề đeo kính râm, chỉ là An Chi biết rõ đằng sau cặp kính râm đó là đôi mắt đã đỏ lên của nàng.
Nàng không nói gì, chẳng qua là cũng nắm chặt lấy bàn tay An Chi, mười ngón tay của hai người đan vào nhau.
Trời có lúc nắng lúc mưa, người có sớm chiều họa phúc.
Giữa trưa hôm qua ở Bội thành Ngôn nãi nãi đi ngủ trưa, ba giờ rưỡi, Tâm di lên phòng. Đúng lúc ấy Ngôn gia gia xuống dưới lầu đi đi lại lại cũng chơi đùa với hai đứa bé song sinh một chút.
Ngôn nãi nãi vẫn không có tỉnh lại, trên môi bà còn mang theo ý cười, đã không còn tiếng hít thở.
Bà đã bước vào giấc ngủ của mình, phi thường đột ngột, may mà không có chịu khổ sở gì.
Vốn trái tim của Ngôn gia gia đã không quá tốt, thoáng cái chịu không nổi sự đả kích đó cũng ngã xuống.
Lão trạch đều rối loạn.
Tuy rằng sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, hai vị lão nhân tuổi tác đã cao, các cháu nhỏ nhất cũng đã hơn 35 tuổi, nhưng mà bọn họ vẫn hy vọng hai vị lão nhân có thể ở bên cạnh bọn họ lâu thêm một chút nữa, nhiều năm qua hai vị lão nhân từng có một chút ốm đau, đều hữu kinh vô hiểm mà vượt qua, tư tâm của bọn nhỏ Ngôn gia vẫn cảm thấy ngày hôm nay đã tới quá sớm.
Gia có một lão, như có một bảo*. Mà Ngôn gia có hai kho báu.
(*Nhà có một người già như có một kho báu)
Mọi người trong nhà đã quen với sự tồn tại của hai vị lão nhân khả ái ân cần.
Ở Ngôn gia luôn không có những quy tắc quá lớn, dù cho Ngôn Dĩ Đông ở trước mặt bọn trẻ thập phần uy nghiêm, nhưng trước mặt ông bà nội vẫn có thể lộ ra một mặt tính tình trẻ con, đừng nói tới mấy đứa nhỏ khác.
Đột ngột như vậy, thật sự làm cho người ta khó có thể chập nhận.
Thế sự thường thường rất khó có thể thuận theo mong muốn của con người.
Lúc Ngôn Hề và An Chi đến nơi là chạng vạng tối của ngày kế tiếp, hai người chạy thẳng đến bệnh viện.
Mọi người đều đang ở đây, chỉ có cặp song sinh nhỏ nhất là không vào phòng bệnh, được y tá đưa đi chiếu cố.
Tình hình của Ngôn gia gia không tốt lắm, trái tim đã chịu đột quỵ hai lần.
Ngôn Dĩ Đông ấn lên bờ vai Ngôn Hề, người chủ gia đình cao một mét tám mươi mấy đỏ mắt: "Ông nội vẫn luôn chờ đợi ngươi."
Bọn họ tiến vào.
Ngôn gia gia đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt cũng không có khó coi như Ngôn Hề tưởng tượng, mang theo chút ánh sáng hồi quang phản chiếu, màu mắt của ông đã mờ đục, nhưng vẫn chứa đựng ý cười, không lo sợ chút nào khi sự tử vong đang đến gần.
Thanh âm của ông không còn giống như ngày thường, giọng nói yếu ớt nói với những đứa nhỏ của ông: "Ông nội có chuyện muốn nói với các con."
Ngôn gia gia khe khẽ nhếch khóe miệng lên, "Theo thứ tự lớn nhỏ đến đây."
Ngôn Dĩ Đông cùng Tiêu Vũ Đồng tiến lên, lão nhân nắm chặt lấy bàn tay của hắn, "Lão đại, gia đình sau này sẽ do con làm chủ, phải chăm sóc tốt người trong nhà."
Đôi mắt Ngôn Dĩ Đông đỏ lên, nghẹn ra một tiếng: "Ân, ông nội."
Trong phòng là những tiếng nức nở đè nén.
Ngôn gia gia vui mừng nở nụ cười, nói với Tiêu Vũ Đồng: "Vợ của lão đại, những năm này con vất vả rồi."
Tiêu Vũ Đồng chảy nước mắt nghẹn ngào nói: "Ông nội, đây, đây là chuyện con ta nên làm."
Ngôn gia gia quay đầu vẫy tay với Ngôn Dĩ Tây và Liễu Y Y đang đứng ở phía bên kia.
Ngôn Dĩ Tây cứng đờ đi tới, dùng sức mím môi, gương mặt Liễu Y Y tràn đầy nước mắt dựa vào người hắn.
"Hai người các con vui vẻ làm chuyện của các con là được rồi, vợ của lão nhị, con nghe lời, nhân nhượng tiểu tử ngốc này một chút."
Liễu Y Y vừa cười một chút lại mím môi bật khóc, gật đầu thật mạnh.
Ngôn gia gia trầm trọng thở dốc, ôm lấy lồng ngực. Ngôn Dĩ Nam đang chờ đợi nhịn không được khóc nói: "Ông nội..."
"Con liền thích làm nũng." Ngôn gia gia thật vất vả mới thở được mội hơi, mỉm cười nhìn Dư Thắng Nam đang mang nét đau thương nói: "Vợ của lão tam, tiểu tử này cưới được con là phúc khí của hắn, gia đình nhỏ này của các con phải để con tốn tâm tư một chút."
Dư Thắng Nam đặt bàn bay trên vai Ngôn Dĩ Nam đang khóc, nén nước mắt gật đầu: "Con biết rồi, ông nội."
Lúc này Ngôn gia gia mới nhìn về phía Tiểu Ngũ, Ngôn Dĩ Đông và Tiêu Vũ Đồng nhường vị trí cho nàng, từ khi nàng bước vào phòng bệnh liền chỉ đứng nguyên tại chỗ, không động đậy chút nào, bây giờ nàng cũng không dám tiến lên.
"Tiểu Ngũ, đến đây..."
Trong lòng nàng biết đây chính là di ngôn rồi, chậm rãi hoạt động bước chân, nhìn vào ánh mắt Ngôn