An Chi nhảy đến trên lưng Ngôn Hề, ôm lấy cổ Ngôn Hề, vùi mặt vào mái tóc của Ngôn Hề hung hăng mà ngửi ngửi, sau đó liền muốn leo xuống, dù sao bây giờ nàng cũng không phải là khi còn bé nữa, sợ Ngôn Hề chịu không nổi trọng lượng của nàng.
Bàn tay Ngôn Hề đưa qua choàng lấy nàng, ổn định cõng nàng đến ghế sofa bên kia, An Chi vui vẻ nhảy xuống ghế sofa, Ngôn Hề xoay người lại kéo nàng váo trong lòng ngực của mình.
Trong ngực Ngôn Hề là mùi thơm quen thuộc, còn có chút nhịp tim đập dồn dập, kéo nàng ngồi xuống, để cho Ngôn Hề càng ôm chặt lấy nàng.
An Chi cảm nhận được những động tác liên tục này chất chứa ý tứ nhớ nhung, dáng tươi cười tràn đầy khuôn mặt, đem thân thể dán sát vào người nàng, ôm nàng thật chặt.
Ngón tay Ngôn Hề sờ sờ lên gương mặt nàng, cặp môi đỏ mọng cúi xuống, giống như động tác chậm mà dán lên đôi môi của An Chi, nhẹ nhàng hôn một cái, không nói lời nào, cũng không lùi ra xa, liền dừng lại cách khoảng một mm bên môi của An Chi.
An Chi bị nàng trêu chọc đến mức hai má nóng lên, trong cổ phát ra một tiếng bất mãn yêu kiều, đôi môi của nàng lần nữa rơi xuống, vuốt nhẹ lên cánh môi của An Chi một chút, rất nhanh trượt vào, hôn An Chi thật sâu.
Đợi đến lúc hai người đều có chút thở không nổi, nàng mới từ từ buông lỏng đầu lưỡi, nói nhỏ: "Có thể về rồi?"
"Sao không nói cho ta biết trước?"
Cả người An Chi cuộn vào trong lòng nàng, thở gấp nói: "Ân, ta đặt được một vé máy bay giá khá rẻ, sau đó ta nghĩ cho ngươi một kinh hỉ..."
Mi nhãn Ngôn Hề khẽ cong lên: "Xác thực rất kinh hỉ."
An Chi nghĩ đến cái hôn vừa rồi, gương mặt càng nóng lên.
Ngôn Hề véo nhẹ lên cằm của nàng: "Có đói bụng không? Muốn ăn cái gì?"
"Có chút đói. Trong nhà có cái gì để ăn?"
Ngôn Hề suy nghĩ một chút, mang theo chút xin lỗi nói: "Hình như trong tủ lạnh không có gì ngon để ăn hết, chúng ta đi ra ngoài ăn được không?"
"Không muốn, vừa rồi tới đây đã phải ngồi xe thật lâu, hệ thống điều hòa trên chiếc xe ta ngồi còn có mùi rất khó chịu, ta không muốn đi ra ngoài." An Chi thoải mái mà vùi vào trong lòng ngực mềm mại của nàng nói.
"Được rồi, vậy muốn ăn cái gì? Ta đi mua." Ngôn Hề ôn nhu hỏi.
"...Muốn ăn bánh rán trái cây." Má lúm đồng tiền của An Chi ngại ngùng mà nhảy lên.
Ngôn Hề nở nụ cười, cúi đầu lại hôn nàng một cái.
Ngôn Hề quả thật liền đi ra ngoài mua cho nàng.
An Chi chạy đến tủ lạnh trong phòng bếp ở lầu một kiểm tra một chút, tìm thấy cà chua, dưa xanh, trứng gà, còn có một miếng ức gà nhỏ.
Nàng tay chân lanh lẹ làm xong hai chén mì lạnh, Ngôn Hề cũng mua bánh rán trái cây nóng hổi về rồi.
Hai người ngồi xuống bàn ăn ăn mì, An Chi cắn một miếng bánh, ăn một miếng mì lạnh, bất diệc nhạc hồ, nàng cầm bánh rán trái cây đưa đến bên miệng Ngôn Hề, Ngôn Hề cũng không ăn như nàng nghĩ, bất quá vẫn là nể tình mà cắn một miếng.
An Chi cười hì hì, ăn đến hết sức vui vẻ.
Ngôn Hề ăn mì, cà chua đỏ rực, dưa xanh cắt sợi xanh nhạt, trứng gà cắt sợi vàng nhạt, thịt gà xé sợi màu be.
Nàng nhếch bờ môi lên, cho dù là một tô mì, chỉ cần là làm cho nàng ăn, An Chi liền sẽ phi thường dụng tâm, sắc hương vị đều đủ.
Cuộc sống của nàng bởi vì An Chi, đã có thêm rất nhiều màu sắc.
Hai người cơm nước xong xuôi cũng không đi ra khỏi cửa, cùng nhau ngồi trên ghế sofa trò chuyện.
"Có thể ở nhà được mấy ngày?"
"Tạm thời khoảng hai tháng a, có chuyện gì thì viết email giải quyết là được rồi, ta có mang máy tính về rồi."
Khuôn mặt Ngôn Hề vui vẻ, vén sợi tóc của An Chi lên: "Có muốn đi ra ngoài chơi không? Ta có thể xin nghỉ phép vài ngày."
"Có được không?" An Chi hưng phấn hỏi.
"Được, ngươi chọn địa điểm đi." Ngôn Hề nhẹ giọng cười.
Màn đêm yên tĩnh buông xuống, Ngôn Hề tháo trang sức đi tắm rửa, An Chi vui vẻ hào hứng lướt internet tìm địa điểm du lịch, vẫn là quyết định đi Tứ Xuyên xem gấu trúc béo.
Trở về đương nhiên là phải tìm đến nhóm người Dương Mông Mông, An Chi thuận tiện nhắn tin trên WeChat cho nàng. Lướt mạng một hồi, trên màn hình chiếu một chương trình giải trí vô cùng náo nhiệt, An Chi thả lỏng người nằm trên ghế sofa, cảm thấy vẫn là trong nhà dễ chịu an tâm, chủ yếu là do có Ngôn Hề.
An Chi nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, cảm thấy Ngôn Hề rất nhiệt tình, có thể chính là "Tiểu biệt thắng tân hôn" như người ta thường nói.
Những người yêu xa thường có một loại trạng thái, như Đoan Mộc ở kế phòng ký túc xá với An Chi, nàng và bạn trai không có ở cùng một chỗ, chỉ cần bạn trai của nàng vừa đến, mấy ngày nàng cũng có thể không đi ra khỏi cửa, thỉnh thoảng từ trong phòng của nàng còn có thể nghe thấy một ít thanh âm mập mờ.
An Chi ngượng ngùng nghĩ, cái gì mà "Tân hôn" rõ ràng nàng và Ngôn Hề còn chưa có "Hôn nhân".
"Quyết định đi nơi nào chưa?" Ngôn Hề phẩy phẩy mái tóc còn ẩm, nàng thay một cái váy ngủ đeo vai, chỉ dài tới đầu gối, dựa vào cạnh cửa hỏi An Chi, trong mắt có ý cười nhẹ nhàng ôn nhu.
Ánh đèn trong phòng ngủ nhu nhu lan tràn tới, giống như có ánh kim quang chảy xuống trên mu bàn chân mảnh mai của nàng.
Gương mặt An Chi trở nên ửng đỏ: "Ân, đi Thành Đô."
Ngôn Hề đi tới, gật đầu nói: "Được, lúc trước ta đã từng đến một lần, cũng muốn đưa ngươi đến đó."
Ngôn Hề nghĩ đến sự đau khổ và do dự trong lòng ở khoảng thời gian đó, may mắn là bản thân suy nghĩ rõ ràng cũng coi như không quá muộn, cũng có cảm tình đối với thành phố này.
"Chúng ta có thể ở đó vài ngày." Ngôn Hề ngồi xuống đem nàng ôm vào trong ngực, "Do ngươi quyết định."
An Chi vui vẻ mà tựa vào lòng Ngôn Hề, hạnh phúc thỏa mãn, nói ra kế hoạch của nàng, còn có những sắp xếp các việc vặt trong ngày mai.
Ngôn Hề yêu thích bộ dạng khi nàng hưng trí bừng bừng, đôi mắt sáng long lanh.
An Chi bị ánh mắt mỉm cười của nàng hấp dẫn, nhịn không được tiến đến hôn nàng một cái, Ngôn Hề kéo An Chi đến gần, phủ lên đôi môi, trượt vào miệng, hôn mút lẫn nhau.
Này còn chưa xong, rất nhanh Ngôn Hề liền tiến lên một bước, tìm được đường cong mê người ẩn giấu dưới lớp áo của nàng, nụ hôn cũng trở nên nóng bỏng hơn.
Lâu ngày không được gặp mặt người yêu, làm sao thân mật cũng không quá phận.
Mấy tháng nay An Chi nhớ nàng đến cực điểm, liên tục thở hổn hển, mềm mại không xương mà đến gần nàng, đôi chân bọc trong chiếc quần sooc cũng dây dưa vuốt ve cùng nàng.
T-shirt của An Chi bị nàng kéo lên cao, lộ ra một chút đường nét xương sườn và vòng eo trắng noãn, bàn tay Ngôn Hề trượt xuống cẩn thận vuốt ve, lại vén vạt áo nàng lên cao chút nữa, nửa vòng tròn đầy đặn và điểm nhỏ hồng nhạt của nàng xấu hổ lộ ra.
An Chi rụt bờ vai lại, dồn dập thở gấp gọi nàng: "Di