Sau khi cơm nước xong, Ngôn đại tẩu hào hứng chơi mạt chược, lôi kéo Liễu Y Y, Dư Thắng Nam, Ngôn Hề lập thành một bàn mạt chược ngay trong phòng khách, mấy người phụ nữ lên đài cùng nhau, vừa đánh bài vừa bát quái, bầu không khí rất náo nhiệt.
An Chi ngồi ở bên cạnh nhìn một lát, người thắng đều là Tiêu Vũ Đồng, trong sảnh đều là tiếng cười vô cùng đắc ý của nàng.
Lúc này, Ngôn Dĩ Tây vẫy vẫy tay với nàng, An Chi đi theo hắn tới lầu hai, lập tức ngây người.
Trong phòng Ngôn Dĩ Đông mang vẻ mặt nghiêm túc, Ngôn Dĩ Nam nháy nháy mắt với nàng, Ngôn Dĩ Tây cũng đi qua ngồi xuống.
Tam đường hội thẩm sao?
An Chi khẩn trương mà nuốt một ngụm nước bọt, "Đại cữu cữu, nhị cữu cữu, tam cữu cữu."
Hơn nữa nàng còn theo bản năng mà đứng thẳng.
"Ngồi xuống đi." Ngôn Dĩ Đông mở miệng nói.
An Chi âm thầm hít sâu một hơi, từ từ hoạt động bước chân, chọn lấy chỗ cách xa bọn họ nhất mà ngồi xuống.
Trong phòng tràn ngập bầu không khí quỷ dị.
Ngôn Dĩ Đông không nói lời nào, Ngôn Dĩ Tây và Ngôn Dĩ Nam đã sớm có thói quen để đại ca của bọn họ mở miệng trước, cho nên bọn họ cũng giữ yên lặng.
An Chi tất nhiên cũng không dám mở miệng trước.
Bốn người liền im lặng quỷ dị như vậy.
Không phải Ngôn Dĩ Đông không biết cách nói chuyện, thứ hắn am hiểu nhất chính là nói chuyện với người khác, trước kia không phải hắn chưa từng nghĩ tới, khi Ngôn Hề kết hôn, hắn phải cùng em rể của hắn hảo hảo nói chuyện một chút. Đại khái là các loại lời nói như "Nếu như sau này ngươi dám đối xử không tốt với muội muội của ta, ba huynh đệ lão tử sẽ để cho ngươi sống không bằng chết".
Nhưng mà có đánh chết hắn cũng không nghĩ đến, bây giờ hắn sẽ nói những lời như vậy với một thiếu nữ.
Hắn nên mở miệng như thế nào đây?
Thậm chí nhất thời hắn cũng không biết nên mở đầu như thế nào.
Thời gian hắn do dự quá lâu, cho nên Ngôn Dĩ Tây giữ im lặng dùng khóe mắt liếc nhìn hắn.
Thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Chi đều là sự khẩn trương không thể che đậy được.
Ngôn Dĩ Đông hắng giọng: "Khụ, chuyện của ngươi và Tiểu Ngũ chúng ta đã đoán được."
Hắn dừng lại một chút, kiểm tra biểu tình của An Chi.
An Chi nắm chặt ngón tay, má lúm đồng tiền lõm vào thật sâu vào, nàng nói: "Ta sẽ chiếu cố nàng và yêu thương nàng thật tốt!"
Trước mặt ba vị trưởng bối nhìn nàng lớn lên, trước mặt các ca ca của Ngôn Hề, An Chi hết sức muốn chứng minh dũng khí và tình yêu của mình, từ đôi mắt trong trẻo của nàng không giữ lại chút nào mà phóng xuất ra, có lẽ còn có chút căng thẳng cùng bất an.
Chỉ là chân thành mà động lòng người.
Qua vài giây Ngôn Dĩ Đông mới chậm rãi nhẹ nhàng gật đầu.
Tiêu Vũ Đồng nói đúng, hắn không có biện pháp với Ngôn Hề, ép bức ngược lại sẽ làm tổn thương tình cảm của huynh muội bọn họ, còn có thể khiến cho những người khác trong nhà khó xử.
Không chỉ một lần Ngôn Dĩ Đông nghĩ đến nếu như ông nội bà nội còn sống sẽ quyết định như thế nào? Nhất định cũng sẽ đồng ý, dù sao nhị lão là người khoang dung thông cảm như vậy.
Trong đầu hắn hiện lên những lời ông nội nói với hắn lúc lâm chung.
Bây giờ hắn là nhất gia chi chủ, gia đình cần dĩ hòa vi quý.
Ngoại trừ đồng ý hắn còn có biện pháp nào khác sao?
Nghĩ biện pháp khác liền có nghĩa là hắn sẽ bị người trong nhà cô lập.
Những tư tưởng trong nội tâm Ngôn Dĩ Đông cuồn cuộn như dời sông lấp biển, ngoài mặt càng nghiêm túc, im lặng không nói lời nào thật lâu.
Ngay cả Ngôn Dĩ Nam cũng âm thầm nhìn hắn.
An Chi lại nuốt một ngụm nước bọt, vừa sợ vừa vội mà mở miệng: "Sau này ta đều nghe theo lời nàng, tiền lương cũng đều giao cho nàng...Ân, tất cả đều nghe theo nàng..."
Nàng cũng không biết còn lời nào để nói được nữa, chỉ có thể lặp lại lời nói lúc trước.
Ba huynh đệ Ngôn gia đều mang biểu tình một lời khó nói hết.
Ngôn Dĩ Nam là người đầu tiên không nhịn được vỗ bàn cười "Ha ha".
Ngôn Hề đánh vài ván thì phát hiện An Chi còn chưa có trở lại, nàng vừa sắp bài vừa quay đầu lại nhìn nhìn.
Tiêu Vũ Đồng nói: "Hẳn là bị đại ca của ngươi gọi đi rồi."
Ngôn Hề: "Gọi nàng đi làm cái gì?"
"Nói chuyện a."
"Ha ha, nói chuyện cùng em rể tương lai sao?" Liễu Y Y đánh ra một con tám vạn*.
(*Vạn: tất cả những con bài này đều màu đỏ, viết số Tàu từ 1 tới 9 và thêm 1 chữ bên dưới. Thuộc Bài nạc)
Dư Thắng Nam cười, trên tay không ngửng: "Bính."
Tiêu Vũ Đồng: "Dù sao đại ca của ngươi cũng phải làm dáng một chút, yên tâm đi, hắn sẽ không nói nặng lời với tiểu An Chi đâu."
"Lại nói, các ngươi cái kia...." Liễu Y Y hướng Ngôn Hề nháy nháy mắt: "Hài hòa chứ?"
Dư Thắng Nam nghe nói liền nhướng mày, dừng động tác sắp bài lại, nhìn về phía Ngôn Hề.
Ngôn Hề không có ý định trả lời vấn đề này, nàng nói: "Cần phải nói chuyện lâu như vậy sao?"
Tiêu Vũ Đồng phất phất tay: "Đại ca của ngươi cũng chính là sấm to mưa nhỏ, không cần lo lắng, còn có..."
"Rốt cuộc các ngươi sẽ như thế nào? Là vấn đề hài hòa kia..."
Liễu Y Y bật cười nói: "Tiểu Ngũ, ngươi xem đại tẩu cũng tò mò, ngươi phải giải đáp nghi vấn của chúng ta a!"
"Đúng vậy nha, để cho nam nhân bọn họ trò chuyện với An Chi chuyện của bọn họ, chúng ta trò chuyện chuyện của chúng ta." Dư Thắng Nam cười hì hì.
"Ta hiểu ý của ngươi," Liễu Y Y vỗ vỗ cánh tay Dư Thắng Nam, "Điều này đại biểu Ngôn Tiểu Ngũ là thụ."
"Tư thế cũng không có ý nghĩa gì a." Dư Thắng Nam cười.
"Vậy cũng đúng, có lúc ta cũng thích ở trên." Liễu Y Y nhỏ giọng nói.
Tiêu Vũ Đồng vừa nghe vừa cười, "Ta không hiểu nhiều về nữ cùng nữ, nam cùng nam ta đây còn biết một ít."
"Đại tẩu, chúng ta tìm một bộ phim xem một chút được không?" Liễu Y Y đề nghị.
"Vẫn là để Tiểu Ngũ nói cho chúng ta biết đi?" Tiêu Vũ Đồng liếc nhìn về phía Ngôn Hề.
Ngôn Hề nhìn chằm chằm vào ba người e sợ cho thiên hạ không loạn ở trước mặt này: "..."
"Ta đi tìm nàng." Ngôn Hề cũng không thèm đánh bài nữa, đẩy cái ghế ra đứng lên.
Trước khi đi nàng dùng giọng điệu thản nhiên nói: "Nếu như quả thật là muốn luận công thụ, ta mới không cần ngồi ở bên này."
Ba nữ nhân còn lại nhìn nàng lên lầu liền líu ríu.
"Lời này là có ý gì?"
"Đại tẩu, chính là nói tiểu An Chi bị Tiểu Ngũ ăn sạch sẽ."
"Ôi, ôi..."
Ngôn Hề đi thẳng đến lầu hai, đứng ở cửa nghe hai giây, bên trong không có thanh âm nào, nàng đẩy cửa vào.
An Chi ngồi đưa lưng về phía nàng, nghe thấy thanh âm liền quay đầu lại, nhìn thấy nàng tựa hồ nhẹ nhàng thở ra một hơi thật lớn, lộ ra dáng tươi cười.
Ngôn Hề đi qua khoác lên bả vai nàng, quét mắt nhìn bọn người Ngôn Dĩ Đông một cái: "Các ngươi nói xong chưa?" Khóe môi nàng có vẻ mỉm cười, nhưng mà trong mắt lại không có bao nhiêu ý cười.
Ngôn Dĩ Đông nói: "Nói xong rồi."
Ngôn Dĩ Tây và Ngôn Dĩ Nam đồng thời tiếp nhận được ánh mắt cảnh cáo của nàng.
Ngôn Dĩ Tây: "..."
Ngôn Dĩ Nam vội vàng lắc đầu.
"Ngươi đi ra ngoài trước đi." Ngôn Hề vuốt ve bờ vai của An Chi, cúi thấp đầu nhẹ giọng nói với nàng.
An Chi ngoan ngoan gật đầu.
Đợi đến khi An Chi đi ra Ngôn Hề mới khoanh tay lạnh mặt nói với đại ca của nàng: "Có phải ngươi cũng có lời muốn nói với ta hay không?"
Ngôn Dĩ Đông cũng làm mặt lạnh: "Chỉ sợ ngươi không nghe mà thôi."
Ngữ khí của Ngôn Hề cũng không thể nói là quá tốt: "Chỉ cần ngươi không phản đối chúng ta."
Ngôn Dĩ Đông khó khăn nói: "Ta không phản đối, ta chỉ là nhớ nhắc nhở ngươi, ngươi tương đối lớn hơn nàng, cho nên khó đảm bảo sau này nàng sẽ không yêu thương người khác mà rời khỏi ngươi."
Lời nói và ngữ khí của hắn nghe không tốt như nhau.
Bầu không khí quá mức căng thẳng, Ngôn Dĩ Nam cầm quả táo đưa cho Ngôn Dĩ Tây, Ngôn Dĩ Tây lại đưa trả cho hắn, Ngôn Dĩ Nam nắm lấy quả táo trong tay.
Giọng nói của Ngôn Hề nhạt nhẽo: "Ta đã sớm có chuẩn bị tâm lý này."
Ngôn Dĩ Đông: "Vậy là được rồi, ta cũng không còn gì để nói."
Ngôn Hề: "Được."
Ngôn Dĩ Đông: "Được."
Ngôn Dĩ Tây và Ngôn Dĩ Nam biến thành phong nền: "..."
Sau khi Ngôn Hề đi ra, mấy huynh đệ đều trầm mặc.
Ngôn Dĩ Tây đánh vỡ sự trầm mặc: "Tính tình như vậy, không gả cho nam nhân cũng tốt."
Ngôn Dĩ Nam cắn một miếng táo: "Không sao, không gả đi thì lấy về cũng tốt, đại ca, ngươi cứ coi như là Tiểu Ngũ lấy lão bà về là được."
Ngôn Dĩ Đông thở ra một hơi thật dài.
Ngôn Dĩ Tây nở nụ cười, bỗng nhiên nói: "Nếu như Tiểu Bắc có ở đây, hắn cũng sẽ đồng ý."
Đó là một buổi trưa mùa đông vào rất nhiều năm về trước, bốn người bọn họ vây quanh giường em bé, bé gái nho nhỏ nằm bên trong cắn ngón tay ngủ đến phun bong bóng, đôi má phúng phính trắng nõn, tóc nhỏ mềm nhung nhung.
Đây là lần đầu tiên bọn họ ý thức được bọn họ đã có một tiểu muội muội.
Tiểu Ngôn Dĩ Nam hiếu kỳ nói: "Ta có thể kéo quần của nàng nhìn một chút không?"
Tiểu Ngôn Dĩ Đông nói: "Không được, nàng đang mặc tã."
Tiểu Ngôn Dĩ Tây nói: "Không thể tùy tiện động vào bé gái."
Tiểu Ngôn Dĩ Bắc nói: "Mẹ muốn chúng ta đều phải yêu thương muội muội, thật vất vả muội muội mới đến nhà của chúng ta."
Tiểu Ngôn Dĩ Nam: "Tại sao nàng lại phải đến, nàng có thể không đến, bây giờ không phải hai người chúng ta là nhỏ nhất rồi sao."
Tiểu Ngôn Dĩ Đông nói: "Tiểu Nam, không thể nghĩ