"Tiểu Ngũ, không có vấn đề gì chứ?" Trước khi ngủ Ngôn nãi nãi có chút bận tâm hỏi.
Ngôn gia gia khẽ cười nói: "Không phải chúng ta đã nói không quản chuyện của bọn nhỏ nữa sao?"
"Chuyện này làm sao giống chứ, Tiểu Ngũ vẫn là trẻ con...Lại là con gái..."
"Chuyện này làm sao mà không giống a, ngươi quên ngoại hiệu của bọn nhỏ nhà chúng ta là gì sao? Tứ bá của Ngôn gia a, Tiểu Ngũ cũng là bá chủ một phương ở trong đó..."
Ngôn nãi nãi nghe thấy cười rộ lên.
"Dù sao chuyện của bọn nhỏ ta không quản nữa, cho dù là sai lầm cũng phải để cho tự chúng nó phạm phải, ha ha ha ha..."
Vào ban đêm ngọn đèn trong phòng bếp lộ ra thanh tịch. Ngôn Hề lấy sủi cảo từ trong tủ lạnh ra.
"Thích ăn sủi cảo không?" Chỉ cần khi nào nàng vội vàng, liền đem tóc cột lên. Lần này cuộn thành một khối tròn trên đỉnh đầu. Nàng chớp mắt nghĩ nghĩ, nói: "Ha, có lẽ bên kia các ngươi không thường ăn sủi cảo a."
"Ân...Ở đây ta đã từng nếm qua..."
"Tâm di đặc biệt làm sủi cảo rất ngon, ta thích ăn nhất là tam tiên*." Ngôn Hề nheo mắt cười với nàng, "Chúng ta ăn cái này có được không?"
(*Là một món ăn truyền thống ở vủng , gồm là ba loại nguyên liệu tươi . Nó không chỉ có mùi vị tươi, có các thành phần tự nhiên của thực vật, mà còn có nhiều thành phần dinh dưỡng, do đó ba thành phần rất phổ biến tạo nên những món ăn tươi ngon không gì sánh bằng.)
"Tam tiên là cái gì?"
"Ân, tam tiên có rất nhiều loại, sẽ có tôm bóc vỏ, măng mùa đông, mộc nhĩ, thịt heo, rau hẹ, chủ yếu là chọn ba loại trong số đó, ăn rất ngon a."
"Ngươi biết làm sao?"
"A..." Dáng tươi cười của Ngôn Hề có chút lúng túng, nheo mắt nhìn nàng: "Ta biết ăn, cũng có thể nấu..."
Ngôn Hề tìm được một cái nồi men màu trắng sữa, mở nước, mở lửa. Xoay người nói với An Chi: "Muốn xem cách nấu sủi cảo không?"
An Chi gật gật đầu, nàng xác thực tò mò. Nhưng mà, vóc dáng của nàng thật sự quá nhỏ, nhón lên cũng nhìn không tới.
Ngôn Hề thoáng nhìn động tác của nàng, không có che giấu ý cười của mình. Má lúm đồng tiền của An Chi ngượng ngùng mà nhảy lên.
Ngôn Hề kéo một cái ghế qua, đặt ở một khỏang cách có thể nhìn rõ ràng hình dạng trong nồi nhưng không thể bị văng trúng. Nàng ôm cô bé đứng lên, để cô bé đứng ở trên ghế, còn không quên dặn dò: "Nhớ kỹ, một mình ngươi không thể tới gần bếp như vậy."
"Ân." An Chi mừng rỡ gật đầu.
"An Chi," Ngôn Hề nhìn chằm chằm vào nàng cười: "Ngươi thật sự sáu tuổi sao?! Cảm giác không giống a..."
An Chi:...
Ngôn Hề cười nhạo chiều cao của trẻ em, nước sôi rồi, nàng đem sủi cảo bỏ vào.
"Ngươi xem...Su khi nước sôi thì đem sủi cảo bỏ vào, chờ sủi cảo nổi lên, đổ một nửa chén nước lạnh vào, lặp lại quá trình này từ hai đến ba lần, có thể ăn rồi!"
"Nước sôi?"
"Ha, khi nước nổi những bọt bong bóng lên chính là nước sôi rồi. Đúng rồi, bình thường ngươi không thể tự một mình nấu nước, biết không?" Ngôn Hề lại nhấn mạnh một lần nữa.
Ngôn Hề mở nắp nồi, hơi nước tràn ngập, sủi cảo giống những đám mây nho nhỏ, từng cái từng cái trồi lên, cực kỳ đáng yêu.
An Chi nhẹ nhàng mà "Oa" một tiếng. Nàng lại nhìn Ngôn Hề, trong hơi nước mờ mịt sườn mặt Ngôn Hề giống như tỏa ra thứ ánh sáng nhu hòa, đường nét thâm thúy, tinh xảo mê người.
Mê người. An Chi bỗng nhiên đã hiểu ra cách dùng từ này.
Trước kia ông ngoại dạy nàng một ít từ, giải thích ý của chúng, nàng đều không hiểu quá rõ. Đặt câu cũng là thập phần không lưu loát, khó hiểu ý nghĩa. Ông ngoại sẽ cười một cái, nói không sao, chờ sau này con gặp được hoàn cảnh thích hợp liền sẽ hiểu.
Ngôn Hề vớt sủi cảo lên, múc vào trong chén.
An Chi trượt xuống ghế, sau đó đẩy cái ghế trở về bàn ăn, lại ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Đến, coi chừng nóng." Ngôn Hề ngồi ở bên cạnh nàng, cho nàng đôi đũa, dặn dò nàng.
Cửa thủy tinh phòng bếp đả bị mưa làm cho ướt nhẹp, mơ hồ truyền đến tiếng gió đập. Trong một đêm như vậy, một chén sủi cảo nóng hổi, làm cho lòng người ta sinh ra cảm giác ấm áp cùng thoải mái.
Ngôn Hề thật sự rất đói bụng, nàng thích ăn sủi cảo tam tiên nhất, lần này nhân bánh là nấm hương, mộc nhĩ, tôm bóc vỏ và thịt mạt heo. Đây cũng là loại Tâm di thường làm nhất.
Nấm hương mềm mại, mộc nhĩ giòn giòn, tôm bóc vỏ rất ngon, còn có mùi vị của thịt mạt heo. Nàng nhúng vào dấm chua, liên tiếp ăn mấy cái. Tuy rằng ăn rất nhanh, nhưng mà động tác vẫn duyên dáng. Đợi sau khi nàng ăn xong mấy cái thì nghiêng đầu nhìn An Chi, mới phát hiện cô bé mang vẻ mặt đau khổ nghiêng đầu sang một bêm, đang thập phần vất vả mà gắp miếng sủi cảo.
Ngôn Hề cười một tiếng.
Nàng cầm đôi đũa cho trẻ em, sủi cảo mới ra nồi vừa lớn lại vừa trơn, kỹ thuật cầm đũa của nàng lại không đủ thành thạo, cho nên chưa thể ăn được cái nào hết.
Ngôn Hề lấy một đôi đũa khác, đưa vào trong chén của nàng, vững vàng mà gắp lên, đưa tới cái miệng nhỏ nhắn của nàng: "A...Mở miệng."
An Chi ngại ngùng đỏ mặt lên một chút, bởi vì bộ dạng ngốc nghếch của mình.
Ngôn Hề cười nói: "Không sao, đến, cắn một cái, coi chừng nóng."
"Trước thổi một cái."
Cái miệng nhỏ nhắn của An Chi thổi thổi, lại cắn một miếng nhỏ. Lớp vỏ vô cùng mịn màng, bên trong là nguyên liệu phong phú, cùng nhau tan ra ở trong miệng.
Đôi mắt của nàng lóe sáng, lại kéo lấy đôi đũa của Ngôn Hề, cắn một miệng lớn.
Ngôn Hề có loại cảm giác cho thú cưng ăn thật khó hiểu.
Nàng chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên nổi lên tâm tư trêu cợt cô bé, cầm một khối nhỏ còn lại kia, chấm vào đĩa giấm chua một chút, lại đưa vào trong miệng cô bé.
An Chi không nghi ngờ gì cả, mở miệng "Ngao" một cái cắn trọn vào. Nhai nhai nhấm nuốt hai cái, nàng "Ô" lên một tiếng khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn nhăn lại, gần như muốn nhăn thành cái Xiaolongbao*.
(*Tiều long bao: có nghĩa là bánh bao trong cái lồng nhỏ)
Ngôn Hề nhịn không được bật cười, một đôi mắt cười của nàng lấp lánh ánh đèn, đặc biệt sáng chói.
An Chi thật vất vả nuốt sủi cảo xuống, nàng nhìn Ngôn Hề,