An Chi ngửi thấy thoang thoảng hương thơm tinh tế trong cái chăn vốn không có mùi thơm, là mùi hương trên người Ngôn Hề. Chân của nàng động đậy, bởi vì người ngủ ở bên cạnh nàng cao hơn rất nhiều, liền chừa cho nàng một khoảng trống rất rộng
Thoải mái, an tâm, còn rất dễ chịu.
Cũng không phải là có thường xuyên.
Thậm chí An Chi lại không nỡ ngủ, dù cho nàng cũng có chút mệt rã rời rồi, vẫn đang kiên nhẫn hỏi vấn đề.
"Vậy...Đạp lên tuyết rất thú vị sao?"
Ngôn Hề nhìn nàng chóng đỡ mí mắt sắp sụp xuống, lông mi mềm non vẫn còn đang ngoan cường chống cự lại. "Thú vị, nhanh ngủ đi, " Ngôn Hề vỗ vỗ nàng, "Ta nghe nói, trẻ em không ngủ đúng giờ sẽ không cao lên được đâu..."
"Ô ô, ta không muốn không cao lên được..."
Ngôn Hề cười thầm, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô bé, An Chi mơ màng cọ cọ vào lòng bàn tay của nàng.
"Sờ đầu một cái..." Nàng nhu nhu mà nỉ non.
Ánh mắt Ngôn Hề lấp lánh dịu dàng, nàng chậm rãi mà xoa xoa tóc của cô bé. Cái mũi nhỏ của An Chi động đậy, đôi má ăn no căn phồng kề lên gối đầu, rốt cuộc đã ngủ rồi.
Ngôn Hề chống cằm nhìn nàng, chọc nhẹ vào cái má của nàng. Có mập hơn một chút, cũng cao hơn một chút.
Bất quá, cặp song sinh lớn hơn nàng rất nhiều. Hơn nữa gần đây quan hệ của cặp song sinh và nàng không tệ, thường xuyên muốn lôi kéo nàng chơi đùa với nhau, An Chi luôn phồng gương mặt trái táo lên, biểu lộ thật là giống như đang nói "Tại sao bọn họ trẻ con như vậy nhưng bộ dạng lại cao hơn ta, cho nên ta muốn cao lên thì ta phải chơi đùa cùng bọn họ sao"...
Phốc, đôi mắt Ngôn Hề cong lại, từ biểu lộ của An Chi lại có thể tưởng tượng ra nhiều nội dung như vậy.
Gần đây An Chi là vui vẻ hơn một chút, ngẫu nhiên cũng sẽ nói ra ý nghĩ của mình, còn có thể làm nũng một chút với mình.
Ngôn Hề thở dài, nhìn vẻ mặt lúc ngủ của nàng.
Cứ như vậy lớn lên ở bên cạnh ta a, Đào Đào, không cần nhớ đến những chuyện không vui kia.
Sáng mùa đông rất lạnh, mọi người lại nằm ở trên giường một lát. An Chi dùng nước ấm đánh răng xong, cầm lấy khăn mặt ấm Ngôn Hề đưa cho nàng, xoa xoa mặt, hơi nước thấm ướt ở trên mặt hết sức thoải mái.
An Chi làm vệ sinh xong, liền chạy nhanh tới cửa, chờ đợi Ngôn Hề. Buổi sáng quả nhiên tuyết đã ngừng rơi, phải tranh thủ xuống lầu, cơm nước xong xuôi cũng có thể đi ra ngoài chơi.
"Đợi một chút, xoa cái này, tới đây."
Ngôn Hề chấm kem lên hai bên má An Chi, An Chi duỗi bàn tay nhỏ bé ra xoa xoa.
Ngôn Hề chấm kem lên bàn tay của nàng, xoa xoa lên tay nàng.
Tâm di nhắc nhở nàng, An Chi chưa từng ở nơi có khí trời lạnh như vậy, sợ nàng sẽ bị nứt da.
Ngôn Hề mua một bộ kem giữ ẩm dành cho trẻ em, cùng kem dưỡng da. Sáng tối nói nàng xoa lên, là mùi sữa tươi, An Chi phi thường yêu thích.
Tự nàng xoa xong, còn không quên dặn dò Ngôn Hề: "Còn ngươi?"
Ngôn Hề cười: "Được rồi, ta cũng xoa."
Ăn sáng xong, bọn nhỏ mặc đồ dày đặc, đội mũ đeo bao tay, đè nén biểu lộ kích động hưng phấn.
Người lớn lúc này mới lên tiếng: "Có thể ra ngoài chơi nửa tiếng."
Cửa vừa mở ra, cặp song sinh liền hoan hô chạy ra ngoài.
Không giống với cặp song sinh hưng phấn phóng ra ngoài, An Chi hiếu kỳ lại mới lạ mà đi đến trong sân. Rời khỏi lò sưởi ấm trong phòng, không khí đập vào mặt, hô hấp đều là lạnh thậm chí lạnh đến thấu xương.
Trong ánh mắt là một mảnh trắng xóa.
An Chi cảm thấy gương mặt có chút cứng cứng, nàng cúi đầu, đôi giày nhỏ động đậy, gẩy gẩy.
Vậy tuyết trắng gì đó, có chút giống muối. Rất nhiều rất nhiều muối...Vừa giống như kẹo bông màu trắng?
An Chi cố gắng nghĩ làm sao để hình dung.
Nàng dùng sức bước lên, phát ra âm thanh xoẹt xoẹt, thật thú vị, nàng cười rộ lên, quay đầu tìm Ngôn Hề.
Không biết từ lúc nào Ngôn Hề đã đi theo phía sau cô bé, nàng giống như không có sợ lạnh, chỉ mặc một cái áo len cao cổ dầy màu đen, quần dài, giày boot. Tóc tản ra, đôi mắt như màu sơn đen gợn sóng ý cười, nhìn cô bé.
Đằng chân trời mây đen tản ra, một chút ánh mặt trời leo lên, có chút đẹp mắt.
"Tiểu cô cô, tiểu cô cô...Tiếp chiêu!" Ngôn Đại Bàn nắm một quả cầu tuyết, ném về phía Ngôn Hề.
Ngôn Hề cũng không chớp mắt lấy một cái, chân dài lui sang bên cạnh, vững vàng tránh thoát.
"A! Tiếp đi! Đệ đệ! Ngươi cũng tới, " Ngôn Đại Bàn kêu gọi Ngôn Tiểu Bàn, nắm lấy quả cầu tuyết ném về phía nàng.
An Chi lăng lăng nhìn, Ngôn Hề cười nói: "Được, thật là to gan, lại dám đánh cô cô?!"
Chân nàng dài, dáng người cao gầy, tránh trái tránh phải, không có ném trúng nàng, làm cho cặp song sinh mệt mỏi thở hổn hển.
An Chi chỉ nhìn, không có để ý một quả cầu tuyết bay tới, nàng bị ném trúng, không có đứng vững, phịch một tiếng ngã ngồi ở trên mặt tuyết.
Ngôn Tiểu Bàn ha ha cười to. Ngôn Đại Bàn thấy rốt cuộc cũng trúng mục tiêu, lại ném một quả tới chỗ nàng.
An Chi còn chưa kịp phản ứng, khuôn mặt nhỏ nhắn bị ném trúng, nàng "Ô ô" mà che mặt. Có hạt tuyết thấm vào trong cổ của nàng.
Ngôn Đại Bàn đang đắc ý cười ha ha, bị một quả cầu tuyết ném trúng mặt, hắn 'a' một tiếng, Tiểu Bàn ở bên kia cũng bị một quả cầu tuyết ném trúng.
Ngôn Hề đi tới