Đối với An Chi mà nói, chuyện khó khăn nhất trong giai đoạn tiểu học của nàng, cho tới bây giờ không phải là nội dung trong sách giáo khoa cũng chẳng phải là việc hòa đồng cùng bạn học, mà là tốc độ phát triển chiều cao như rùa bò của nàng, cản trở chuyện nàng nhảy lớp.
Giai đoạn khi vừa mới bắt đầu năm nhất bởi vì hoàn cảnh lạ lẫm, còn có cá tính của nàng tương đối nghe lời, lại bởi vì ông ngoại cũng là lão sư, nên đối với lão sư có một sự tôn trọng rất tự nhiên, vì vậy nàng còn có thể đến lớp nghe giảng. Sau này thật sự là nghe không nổi nữa, bởi vì ngồi ở bàn đầu, nàng lại không thể ngủ được.
Nàng cảm thấy nhàm chán, bắt đầu luyện chữ, viết những câu trích từ trong sách. Muốn giống như Ngôn Hề, có chữ viết thật đẹp. Dù sao cũng là trẻ em, bảng chữ mẫu có khi cũng cảm thấy buồn tẻ, mà bắt đầu trộm xem những quyển sách có hình ảnh. Lầu hai của nhà Ngôn Hề có giá sách khảm lên hai bên tường, Ngôn Hề dành riêng ra một góc lớn, bỏ lên đó rất nhiều sách và truyện tranh phù hợp với nàng, tiếng Trung tiếng Anh đều có, nàng đứng lên vừa vặn có thể cầm được.
Tiểu An Chi cũng rất lanh lợi, nàng sẽ không xem trong giờ ngữ văn, bởi vì đó là tiết của giáo viên chủ nhiệm. Đó là thời gian nàng dành để luyện chữ nhiều nhất. Cũng sẽ không xem trong giờ tiếng Anh, bởi vì lão sư tiếng Anh sẽ kể chuyện xưa, sẽ dạy các nàng hát nhạc thiếu nhi, còn cho các nàng luyện tập đối thoại.
Cho nên đa số thời gian còn lại trong giờ học nàng đều đọc sách, như vậy cũng quá lộ liễu rồi. Khi vừa mới bắt đầu còn có thể lén lút che dấu mà đọc, ngoại trừ những khi lão sư số học cho làm bài tập, hoặc là trợ giúp bạn nam kháu khỉnh ngồi cùng bàn một chút, An Chi đều lén lút đọc sách có hình ảnh nàng mang theo, có khi không cẩn thận liền nhập thần.
Từ vị trí trên bục giảng nhìn xuống, nhất cử nhất động của đám học sinh tiểu học ở phía dưới kỳ thật đều bị các lão sư nhìn thấy hết. Lão sư số học vừa tốt nghiệp không lâu có sự nhiệt tình dậy dỗ mâm non cũng như có sự coi trọng nóng bỏng dành cho tôn nghiêm của lão sư, nhịn một lần, lần thứ hai, lần thứ ba thật sự không thể nhịn được nữa, tịch thu quyển sách của An Chi, còn gọi nàng lên văn phòng.
Chuyện này làm cho học sinh trong cả lớp đều xôn xao.
Phải biết, sau khi khai giảng được một tháng, An Chi đã trở thành cái gọi là "Đứa bé nhà người ta" trong lớp một ba*. Tiết học nào cũng rất lợi hại, lớn lên lại trắng như vậy khả ái như vậy (tuy rằng hơi thấp một chút...), nàng siêu lợi hại, hỏi nàng câu nào nàng cũng biết. Mặc quần áo cũng nhìn rất đẹp. Trong trường có một ngày không cần mặc đồng phục, nàng mặc áo len màu vàng sáng cùng cái quần yếm màu xanh, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác denim màu xanh đậm, trên túi áo khoác có hình vẽ lỗ tai thỏ, đáng yêu đến mức làm cho rất nhiều bạn học nữ vây quanh nàng hỏi quần áo này mua ở đâu.
(*Chắc kiểu như lớp 1a3 này kia ở Viết Nam)
Nàng còn thường xuyên mang bánh nướng bánh bích quy cùng bánh trứng đến trường học chia cho mọi người cùng ăn, nàng còn có gia trưởng rất xinh đẹp! Mỗi người trong lớp thậm chí đều muốn làm bằng hữu với nàng.
Bởi vì nàng mới đến, tuổi tác cũng nhỏ hơn phần lớn bạn học trong lớp, cho nên giáo viên chủ nhiệm không có để nàng làm cán bộ trực ban.
Nhưng mà, nàng bị gọi đến văn phòng! Nghe nói còn muốn mời gia trưởng đến văn phòng!
Văn phòng cái chỗ này, ngoại trừ ban cán bộ, bị gọi vào chính là bị phê bình!
Một đồng học có chút to gan trong lớp một ba đi theo phía sau cái mông của lão sư, thò đầu nhìn vào cửa sổ bên cạnh nghe ngóng.
Trong văn phòng của các lão sư năm nhất đặt một cái bàn làm việc, phía trên đều là các loại sách vở bài tập xếp thành từng chồng cao cao.
Lúc nghỉ giữa giờ, lão sư số học kéo căng khuôn mặt tiến vào, An Chi chậm chạp di chuyển bước chân nhỏ đi theo phía sau nàng.
Chủ nhiệm lớp một ba thấy nàng đi vào, nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì vậy? Dương lão sư?"
Dương lão sư dạy toán quay qua nói: "Lúc lên lớp không nghe giảng, lại xem sách khác! Không chỉ một lần!"
Lão sư tiếng Anh người đằng sau bàn đưa ánh mắt nhìn xẹt qua.
Chủ nhiệm lớp không nói gì, dù sao cũng là lão sư số học gọi đến, nên để nàng xử lý, mình trước hết quan sát.
"Đào An Chi! Ngươi có chuyện gì vậy? Có phải không muốn học hay không? Nếu như vậy ta gọi gia trưởng của ngươi đến đón ngươi trở về!" Dương lão sư toán học cầm truyện cổ Grimm có hình vẽ trên tay ném lên bàn.
"Lão sư!" An Chi vội vàng nói: "Ngươi không cần tìm di di của ta, nàng đi làm rất bận rộn!"
"Vậy ngươi nói cho Dương lão sư, vì sao ngươi không nghe giảng bài?" Giáo viên chủ nhiệm nói.
An Chi cong môi, đôi chân nhỏ điểm điểm trên mặt đất, sau khi làm xong mấy động tác nhỏ đó, nàng rốt cuộc nói: "Nhưng mà...Ta đều đã biết..." Nét mặt nàng tràn đầy vẻ vô tội, thậm chí mang theo chút ít ấm ức mà nói.
"Ngươi đều biết?" Lão sư số học kinh ngạc, "Ngươi đều biết cái gì?" Nàng cho rằng Đào An Chi chỉ là tương đối thông minh, phản ứng nhanh mà thôi. Không nghĩ tới đứa nhỏ này bắt đầu bẻ ngón tay lại nói tiếp: "Biết nhân ba chữ số chia hai chữ số, tính theo cột dọc, phép cộng trừ thập phân, còn có bốn phép tính*..."
(*Hình như là phép tính có cộng trừ nhân chia chung, làm theo cách nhân chia trước cộng trừ sau)
"..."
Lão sư số học bán tín bán nghi, dựa theo lời nàng nói, những thứ này đều là nội dung tiểu học năm thứ tư rồi. Nàng đứng lên tìm một quyển tập đưa cho cô bé, "Ngươi trước giải đề bài này đi."
"Nhưng mà tiết sau là giờ thể dục..." Có thể đi ra sân luyện tập vui chơi, không cần luôn ở trong lớp học nghe những kiến thức nàng đã biết.
Lão sư số học trừng mắt, An Chi im lặng, nhưng vẫn có chút bộ dạng không vui nho nhỏ. Lúc này, chủ nhiệm lớp không thể không hoà giải, "Được rồi, làm đề bài trong tập một chút, làm xong liền có thể đi ra ngoài học tiết thể dục."
An Chi suy nghĩ một chút, cầm tập qua, tò mò liếc nhìn.
"Không làm được thì thôi, nhưng mà không thể nói dối với lão sư, còn có phải ngoan nghe lời nghe giảng bài."
"Ta không có nói dối."
"Vậy ngồi ở đây cầm tập làm đi."
An Chi trông mong giờ thể dục ngoài sân, cầm tập qua cúi mặt trên bàn, nắm bút chì lên bắt đầu xoát xoát mà viết, thậm chí cũng không cần giấy nháp. Nửa giờ sau, nàng đã làm xong.
"Lão sư, ta có thể đi học lớp thể dục không?"
An Chi trượt xuống khỏi cái ghế, nói xong ánh mắt ba ba nhìn vào truyện cổ Grimm trên bàn lão sư số học, lão sư số học nhìn vào bài giải tràn đầy những con số của nàng...
Lão sư số học nói đợi nàng học tiết thể dục xong sẽ trả lại cho nàng, đợi sau khi nàng rời khỏi, lão sư số học vẫn còn có chút khó tin, chỉ vào đề bài trong tập nói với giáo viên chủ nhiệm: "Ngươi thấy không, nhân chia ba con số nàng có thể tính nhẩm ra, còn có đề này, nàng biết dùng tính toán đơn giản...Hơn nữa còn biết tính diện tích rồi..."
Giáo viên chủ nhiệm nói: "Rất thông minh! Ngữ văn kỳ thật cũng vậy, nhận ra rất nhiều chữ, năng lực biểu đạt cũng rất tốt."
Lão sư tiếng Anh từ bên kia đi tới, nhìn nhìn quyển tập, nói một câu: "Interesting..."
An Chi vui chơi trong chốc lát, lại được gọi trở về, chạy nhanh đến văn phòng, "Lão sư?"
Lão sư số học cầm một quyển olympic toán học tiểu học đưa cho nàng, "Về sau lên lớp ngươi có thể không cần nghe giảng, có thể giải những đề bài này, không hiểu có thể tới hỏi lão sư, nhưng mà những bài tập được giao đều phải hoàn thành có được không?"
An Chi chơi đùa xong thở hồng hộc, cái trán hơi ẩm ướt, nàng cầm lấy quyển sách, ngọt ngào mà nói với lão sư số học: "Cám ơn lão sư."
Thật tốt quá, rốt cuộc có thể không cần phải nghe thêm phép trừ rồi Ha ha ha!
Lão sư số học nhìn lúm đồng tiền nhỏ của nàng cơ hồ là đắc ý mà lún sâu vào, cũng không biết nên nói gì nữa.
Đứa bé này còn tràn ra dáng tươi cười càng lớn: "Lão sư, vậy ngươi có thể đưa lại truyện cho ta sao??"
"Còn có, lão sư, có thể không cần méc việc này với di di của ta hay không?" Bàn tay nhỏ bé của nàng chắp lại, đối với lão sư làm ra biểu lộ "Làm ơn làm ơn" tội nghiệp.
Lão sư số học:...
Đứa bé được một tấc lại muốn tiến một thước còn giả vờ đáng yêu ngây thơ này!
Lão sư số học không có nói cho Ngôn Hề, nhưng mà giáo viên chủ nhiệm nói cho Ngôn Hề rồi.
Buổi tối Ngôn Hề cùng nàng ở lầu hai đọc sách, trong phòng ấm áp cực kỳ, An Chi nằm úp sấp ở trên đệm dựa lật sách, cẳng chân vểnh lên đung đưa. Ngôn Hề thử thăm dò mà hỏi nàng: "Hôm nay ở trường có xảy ra chuyện gì thú vị sao?"
Đôi mắt An Chi đảo vòng, nói: "Không có nha."
Ngôn Hề cười thầm: Học được nói dối nữa a...
Đây là chuyện tốt, nàng thật cao hứng mà nhìn thấy An Chi càng ngày càng hoạt bát rồi, hôm nay Lưu nãi nãi cũng nói cho nàng biết, An Chi ở trong lớp thể dục chơi đùa rất vui vẻ, ra một thân mồ hôi.
Nàng cũng không vạch trần cô bé, "Ha, bộ dạng như vậy nha..."
"Ngồi dậy, không thể nằm sấp, " Ngôn Hề vỗ vỗ nàng, thấy nàng lại đang xem truyện cổ tích, "Sách này đẹp mắt như vậy sao?"
An Chi ngồi dậy, tiến đến trước mặt nàng, rất nghiêm túc nói: "Ta phát hiện ra một vấn đề!"
Hả? Ngôn Hề nhìn nàng.
"Công chúa Bạch Tuyết là do Hoàng tử cứu, Công chúa ngủ trong rừng là do Hoàng tử cứu, Công chúa tóc dài là do Hoàng tử cứu...Tại sao đều là do Hoàng tử cứu? Hoàng tử không có chuyện gì làm sao?"
"Hả?" Khóe mắt Ngôn Hề có một chút ý cười, nàng nhìn An Chi: "Nếu không phải là Hoàng tử cứu, còn có thể là ai cứu sao?"
"Công chúa có thể cứu Công chúa nha! Tại sao nhất định phải là Hoàng tử cứu nha!" Vẻ mặt An Chi thành thật nói, bàn tay nhỏ bé hầu như đều muốn quơ múa.
Ngôn Hề được bộ dạng nghiêm trang của nàng trêu hỏng mất, nàng chớp chớp hàng lông mi thật dầy có chút trầm tư: "Quan điểm này của ngươi rất thú vị nha!"
An Chi cảm thấy mình được biểu dương, càng thêm hưng phấn, nàng nằm trên đầu gối Ngôn Hề, má lúm đồng tiền ngọt ngào: "Có phải hay không! Có phải hay không!"
Phốc! Ngôn Hề nhếch khóe môi lên, "Vậy những Công chúa này sau khi được Hoàng tử cứu đều sẽ gả cho Hoàng tử, nếu như được Công chúa cứu thì sao?..."
"Vậy Công chúa gả cho Công chúa chứ sao!" Tiểu An Chi không chút để ý nói.
Ngôn Hề sững sờ, lập tức cười cười. Nàng cho rằng An Chi đồng ngôn vô kỵ, vốn không biết chính mình đang nói cái gì. Nàng do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng không nói "Công chúa không thể nào gả cho Công chúa", tất cả những tư tưởng thiện ý hồn nhiên hiếu kỳ của trẻ em đều hẳn là nên được cổ vũ. Truyện cổ tích có thể làm cho đứa bé nhìn thấy hơn nữa còn cảm nhận được chân thiện mỹ, như vậy đã đủ rồi.
Nàng cũng không muốn nói cho cô bé biết, phiên bản đầu tiên của những câu truyện cổ tính này vốn rất tàn khốc tối tăm.
"Lẽ nào không được sao?" An Chi nằm trên đầu gối của nàng, đôi mắt to tròn chớp chớp.
Ngôn Hề nghĩ vấn đề này vẫn là đợi sau khi nàng lớn lên sẽ tự mình phát hiện a, lại nói vấn đền này có chỗ nào không đúng, ở một vài nơi trên