Lúc chạng vạng tối, mưa trở nên đáng sợ, khuynh thành như chú. Bầu trời giống như bị xé ra một vết thương lớn, một tia chớp dài hẹp tựa như vết tơ máu đáng sợ khảm vào bên cạnh.
May mắn là không có cúp điện.
An Chi xem tivi thấy có rất nhiều con đường giao thông không thông, ngập nước, có không ít xe bị chìm trong nước, rất nhiều người bỏ xe lại đi tàu điện ngầm. Trong cơn mưa to cảnh sát cứu viện rất khó khăn. Nghe nói còn có nắp cống bị bật mở, có người bị nước cuốn vào, tính mạng nguy hiểm.
Tình cảnh làm cho người ta thập phần sợ hãi. An Chi cảm thấy may mắn là Ngôn Hề không có lái xe về.
Tâm di lo lắng, lần lượt gọi điện thoại cho các anh em nhà họ Ngôn.
An Chi xung phong nhận việc, nói nàng sẽ gọi điện thoại cho Ngôn Hề.
Tâm di căn dặn vài câu, liền đi ra ngoài.
An Chi hỏi Ngôn Hề đến ký túc xá chưa?
Nàng tựa hồ đang trên đường đi, trả lời: "Còn chưa về, ở nhà mưa lớn không?"
An Chi vừa định nói chuyện, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng sấm vang rền.
"Trước không nói điện thoại nữa, chờ hết sét rồi nói. Ta sẽ gọi lại cho ngươi."
"Đừng! Lại nói mấy câu đi! Sét cũng không lớn, " An Chi vừa leo lên lầu, vừa làm nũng nói: "Trong nhà chỉ có Tâm bà, Thái gia gia cùng Thái nãi nãi đi vào chùa nghỉ mát rồi! Cũng không có người nói chuyện với ta! Tâm bà nói sáng nay Đại Bàn cùng Tiểu Bàn không biết bị Tiêu a di dẫn đi đâu."
Ngôn Hề "Ồ" một tiếng, sau đó liền khe khẽ cười: "Bọn họ tham gia trại hè đi."
"Trại hè gì?"
"Trại hè huấn luyện quân sự."
"A? Sao bỗng nhiên lại muốn đi? Vậy bọn họ sẽ được huấn luyện quân sự sao? Cách ly hoàn toàn sao?"
"Có điểm giống, đến căn cứ huấn luyện quân sự ở vùng ngoại ô của Bội thành. Không thể chơi điện thoại, cha mẹ không thể thăm hỏi, làm việc và nghỉ ngơi có quy định. Thức dậy sớm huấn luyện, không thể ngủ nướng, buổi tối thống nhất tắt đèn."
"A! Hai người bọn họ nhất định là chịu không nổi!"
"Tuổi bọn họ còn nhỏ, trại hè mà thôi, cũng sẽ không thật sự quá nghiêm ngặt, mười ngày sẽ trở về."
An Chi buồn bực: "Tại sao ngươi lại biết rõ như vậy?"
Ngôn Hề yên lặng vài giây.
"Nga? Hả?" An Chi nghiêng nghiêng đầu.
Ngôn Hề bỗng nhiên "Ha ha" cười. Còn chưa lên tiếng trả lời, chân trời liền truyền đến một tiếng sấm. An Chi A lên một tiếng.
"Chút nữa ta gọi lại cho ngươi."
An Chi:...Luôn cảm thấy tiếng cười kia bao hàm thâm ý!
Sẽ không phải là chủ ý của Ngôn Hề chứ a!
Mỗi lần Đại Bàn Tiểu Bàn Ngôn gia khi dễ nàng, Ngôn Hề luôn ra mặt thay nàng. Nhưng gần đây hai người bọn họ cũng không làm ra chuyện gì, chỉ có chuyện quyển sách kia mà thôi.
Nàng gọi điện thoại qua: "Rồi, có phải ngươi làm cho Đại Bàn Tiểu Bàn đi trại hè không?"
Ngôn Hề không có phủ nhận: "Đúng vậy."
"Tại sao vậy?"
Ngôn Hề hình như đang mở loa ngoài, thanh âm xa xôi mà vang dội, nàng ở trong phòng đi tới đi lui hẳn là đang thu dọn đồ đạc, còn có tiếng mưa rơi ào ào.
"Hôm nay ngươi làm cái gì? Giữa trưa thì đến sao?"
"Ân, đúng nha. Ta sắp xếp chậu hoa, may mà hôm qua Tâm bà đã nói Đại Bàn cùng Tiểu Bàn chuyển mấy cái chậu lớn đi trước rồi."
Ngôn Hề cười nói: "Tay chân ngươi khẳng khiu như vậy, chỉ có thể mang cái nhỏ thôi."
"Nói giống như sức lực của ngươi rất lớn vậy!"
"Lớn hơn ngươi hơn nhiều!" Ngôn Hề cười.
"..."
Ngôn Hề cười nói tiếp đi: "Từ khi lên trung học ta cùng các ca ca đã bắt đầu phải đi những trại hè này a, lớp vận động, lớp huấn luyện quân sự đều có, bởi vì muốn tăng cao tố chất thân thể."
"...Tất cả mọi người, bao gồm cả nhị cữu cữu cùng tam cữu cữu sao?" An Chi không thể nào tưởng tượng được hình ảnh Ngôn Dĩ Tây thư sinh yếu đuối cùng Ngôn Dĩ Nam phi thường yêu thích bảo dưỡng cũng đi.
"Ân, bởi vì từ nhỏ ta cùng nhị ca, tam ca thân thể yếu nhược, ông nội chẳng qua là muốn chúng ta lựa chọn một môn vận động yêu thích, tốt nhất là có thể kiên trì bền bỉ. Bọn họ một người chọn bóng bàn, một người chọn tập yoga. Đương nhiên bây giờ đã sớm không còn tiếp tục rồi."
"Ha, vậy ngươi là cái gì nha..."
"Vậy còn ngươi?"
"Ta chọn quyền anh."
"?????!!!!!"
Ngôn Hề ở bên kia cười: "Thật bất ngờ sao?"
Nội tâm An Chi: Ta biết ngươi thích chụp hình, còn tưởng rằng ngươi thiên về phạm trù văn nghệ, bây giờ ngươi nói với ta, trước đây ngươi tập quyền anh?
Ngôn Hề: "Từ sơ trung đến cao trung, ta tập võ sáu năm. Vì tập thể lực, cũng hay tập chạy bộ, sau này lên Đại học thì không tập võ nữa, nhưng vẫn giữ thói quen chạy bộ. Sau đó đi làm thì không có thời gian."
Giọng điệu của ngươi này mang theo một sự hoài niệm nồng đậm là sao thế này!!!!
An Chi:...
"Ta nhớ rõ ta có rất nhiều ảnh chụp a, quyển album lúc ta từ 13 đến 18 tuổi."
Nàng để điện thoại sang một bên, lật album ảnh của Ngôn Hề. Những bức ảnh từ nhỏ đến bây giờ của Ngôn Hề đã bỏ đầy được mấy quyển rồi. An Chi cũng có, sau khi đến bên cạnh Ngôn Hề, Ngôn Hề cũng thường xuyên chụp ảnh cho nàng, An Chi cũng có hai quyển thật dày.
"Không có nha, không tìm được."
"Ha, có thể là bị ông nội bà nội cầm đi rồi, bọn họ có khi sẽ xem ảnh chụp của ta cùng các ca ca. Ngươi đi xuống lầu hai tìm một chút."
An Chi thùng thùng thùng chạy xuống lầu, tìm một vòng cũng không tìm được. Không phải là nhị lão mang vào trong chùa rồi chứ? Nàng lại chạy về phòng khách, rốt cuộc tìm được dưới ngăn bàn dưới chót ở tầng hai.
Tận mấy quyển, Ngôn Dĩ Tây cùng Ngôn Dĩ Nam, còn có Ngôn Hề. An Chi nhìn sơ qua, đều là ở độ tuổi 13-18. Hẳn là Ngôn gia gia cùng Ngôn nãi nãi đều muốn lưu lại độ tuổi đẹp nhất của huynh muội bọn họ.
An Chi ôm lấy quyển album thật dầy có nhiều hình của Ngôn Hề nhất, thùng thùng thùng chạy về phòng.
"Đã tìm được rồi sao?"
"Ân! Còn có hình của nhị cữu cữu cùng tam cữu cữu nữa."
An Chi ngừng một hai giây, mở quyển album có những bức ảnh trước kia ra. Mới phát hiện có Ngôn Dĩ Đông. Hắn so với bọn người Ngôn Hề thì lớn hơn mấy tuổi. Từ trong mấy tấm hình đã nhận ra, người thiếu niên ăn nói có ý tứ mày kiếm mắt sáng, làn da ngăm đen, mặc trang phục Karate. Màu sắc dây đai lưng từ trắng đến vàng, rồi lại đến màu đỏ.
An Chi nói với Ngôn Hề.
Ngôn Hề có chút kinh ngạc, cảm thán nói: "Không hổ là đại ca, tương đối nghiêm chỉnh, nhị ca và tam ca...Đặc biệt là tam ca...Thật sự là một lời khó nói hết!"
An Chi lật qua vài trang liền haha cười rộ lên. Ngôn Dĩ Tây thanh tú trắng nõn, đeo một cặp mắt kính, mặt không đổi sắc mà cầm cây vợt, mặt không đổi sắc