Dù cho không mong muốn, kỳ nghỉ hè cũng nhanh chóng trôi qua. Mặt trời chói chang, xe đạp, đồ uống lạnh, món tráng miệng, điện ảnh, mưa to. Mùa hè trong trí nhớ của An Chi đều là những thứ này. Nhưng mà học kỳ mới có thể gặp lại bạn học Dương Mông Mông rồi, cũng rất đáng chờ mong.
Dương Mông Mông là người bạn đầu tiên của An Chi.
Cuộc sống của học sinh trung học cũng không có thú vị như An Chi tưởng tượng. Bài học ở sơ nhất trong mắt nàng cũng cực kỳ đơn giản. Ở năm thứ nhất kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ cũng không có nhiều khác biệt, chưa bao giờ vượt quá chương trình học, chủ yếu chỉ nằm trong kiến thức cơ bản.
Chiều cao của nàng cũng không coi là nổi trội, bởi vì nhảy lớp khi vừa mới tròn 12 tuổi, tuy rằng 1m5 ở độ tuổi này không tính là thấp. Chỉ là trong đám bạn học người cao hơn nàng rất nhiều. Ở trường học An Chi vẫn luôn không có biết kết bạn, lúc học ở nhà trẻ tiểu học nàng cảm thấy những bạn học cùng lớp với nàng đều rất ngây thơ. Bây giờ đến sơ trung, bạn học đều lớn hơn nàng, không còn ngây thơ như vậy, nhưng mà giống như luôn có một tầng ngăn cách.
Các nữ sinh trung học luôn thích tụ cùng một chỗ líu ríu, quần áo nào nhìn đẹp mắt, hôm nay ai đánh phấn lót loại nào, nam sinh nào nhìn đẹp trai. Từng nhóm nhỏ từng nhóm nhỏ như tràm đầy màu sắc, trăm hoa đua nở. Chỉ là chưa từng có ai mời An Chi gia nhập.
Trong lòng An Chi cảm thấy các nàng thật nhàm chán.
Tiêu chuẩn thẩm mỹ quần áo của nàng bởi vì chịu ảnh hưởng của Ngôn Hề, Liễu Y Y hai người, đã cao hơn rất nhiều so với những người cùng thế hệ. Lúc các nữ sinh khác vẫn còn đang theo đuổi cái gì mà đường ren hay họa tiết, nàng đã hiểu được "less is more", "Mặc kệ trào lưu, thích hợp với bản thân mới là quan trọng nhất" khuôn vàng thước ngọc*. Mà vị bác sĩ thẩm mỹ cuồng bảo dưỡng luôn có một câu nói treo ở bên môi là: "Người đẹp từ trong xương, đẹp tại thần vận, đẹp tại khí chất, đẹp tại ánh mắt. Những thứ này không phải là giải phẫu hay trang điểm đơn giản là có thể tạo nên."
(*Cái được gọi là mẫu mực hoàn mĩ nhất cần phảinoi theo)
Chỉ là tuy rằng không có hứng thú, có khi An Chi cũng sẽ hâm mộ những nhóm hoa nhỏ này một chút. Đặc biệt là lúc vào sơ nhất, nàng không thích ứng, có một đoạn thời gian độc lai độc vãng. Ngoại trừ lên lớp chính là làm bài tập. Tan học, về nhà.
Học kỳ hai sơ nhất Dương Mông Mông từ ngoài tỉnh chuyển tới, được chủ nhiệm lớp sắp xếp ngồi cùng bàn với An Chi. Lúc đầu An Chi cho rằng nàng rất hướng nội, các nàng ngồi cùng bàn hơn hai tuần lễ đều chưa hề nói chuyện với nhau.
Thẳng đến có một lần, lúc nghỉ giữa giờ An Chi lén lấy điện thoại di động ra gởi nhắn tin cho Ngôn Hề. Quay đầu lại liền nhìn thấy dưới cặp kính thật dầy kia phát ra một tầng ánh sáng đặc biệt nhiệt tình.
An Chi:...
Không phải là nàng muốn cáo trạng cáo trạng với lão sư chứ?
Ánh mắt Dương Mông Mông dán vào chiếc điện thoại hiện ra những ngôi sao: "Có thể cho ta chơi một chút hay không?"
An Chi:...
Trường học không cho mang điện thoại, nhưng vẫn không thể ngăn cản nổi các học sinh lén chơi điện thoại. Lúc ấy An Chi cảm thấy nếu như không đưa cho nàng, đoán chừng điện thoại sẽ bị ánh mắt lửa nóng của Dương Mông Mông nhìn cho bốc lửa.
Dương Mông Mông cầm điện thoại di động của nàng chơi một hồi, sau đó các nàng liền quen thuộc.
Vẻ ngoài của Dương Mông Mông thật là điềm đạm nho nhã, thắt tóc hai bím, nữ sinh mang mắt kính thật dầy, là một hủ nữ. Trong thân thể mảnh khảnh gầy gầy đó có ẩn chứa sự nhiệt tình cháy bỏng dành cho các tình tiết cơ hữu*. Nàng sẽ nói đến những chủ đề mà An Chi chưa từng nghe qua!
(*Mấy chuyện đồng tính)
Nàng phổ cập kiến thức cho An Chi cái gì gọi là đam mỹ, thuần yêu, cái gì là Linh hồn bạc Gintama*! Cái gì là Bình Tà*! Cái gì gọi là công thụ! Cái gì gọi là 0 và 1.
(*Hình như là truyện đam mỹ)
Còn giới thiệu cho nàng một trang web thần kỳ —— Tấn Giang.
Thành tích của Dương Mông Mông không tệ, nàng chuyển trường vào đúng kỳ thi đầu tháng, lúc đó nàng đứng thứ ba tong lớp, top 9 của cấp. Theo lời nàng nói, cha mẹ nàng có yêu cầu đặc biệt nghiêm ngặt đối với thành tích của nàng, nếu như tụt hạng, sẽ không có tiền để nạp tiền đọc truyện, cũng không thể chơi điện thoại.
Vẻ ngoài của nàng chính là loại nữ sinh thật biết điều rất điềm đạm nho nhã, nhưng khi nói đến những điều này đôi mắt của nàng sẽ bắn ra tinh quang như muốn làm vỡ cả hai tròng kính dầy!
An Chi cảm thấy nàng rất thú vị.
An Chi giống như vừa phát hiện ra đại lục mới mà tò mò lắng nghe, điều này không thể nghi ngờ đã làm thỏa mãn dục vọng phổ cập kiến thức của Dương Mông Mông đồng học, hận không thể thoáng một cái túm nàng kéo vào vòng hủ nữ, sau đó đem những Cp đáng yêu của mình nhồi nhét vào trong đầu óc nàng.
Dương Mông Mông đồng học có một kỹ năng rất mạnh mẽ là giỏi về thu thập tin tức, chỉ một ngày sau khi nàng trở thành bạn cùng bàn với An Chi, nàng đã biết người ngồi cùng bàn với nàng là một tiểu học bá, tiểu mỹ nữ, cao ngạo, lạnh lùng tiểu học bá + mỹ nữ. Tại sao lại đặc biệt cường điệu chữ "Tiểu", bởi vì người ngồi cùng bàn với nàng nhỏ hơn bọn họ mấy tuổi.
Đặc biệt cao ngạo, lạnh lùng, còn chưa rõ là loại cao ngạo, lạnh lùng nào, tuy rằng nàng cũng tươi cười đối với mọi người, chỉ là chưa từng tham gia vào nhón nữ sinh nào. Hỏi bài nàng nàng sẽ tỉ mỉ giảng giải cho ngươi, chỉ là ngươi có thể từ trong nhãn thần của nàng cảm nhận được một loại cảm giác miệt thị đối với chỉ số thông minh của ngươi.
Nhưng mà không làm cho người chán ghét, một là xác thực học giỏi, hai là lớn lên xinh đẹp lại đáng yêu, thực tế còn có má lúm đồng tiền rất sâu, một khi nói chuyện sẽ xuất hiện. Rất nhiều bạn học bởi vì muốn nhìn má lúm đồng tiền của nàng mà chịu đựng áp lực khi nàng miệt thị chỉ số thông minh để đến hỏi bài nàng.
Lạnh lùng lại đáng yêu, lạnh lùng lại đáng yêu nha.
Trong lòng các nam sinh vẫn là đóa hoa nhỏ của lớp bọn họ.
Tuy rằng nữ sinh không thừa nhận nàng là hoa khôi của lớp, nhưng cũng không chán ghét xa lánh nàng.
Dương Mông Mông tổng kết: Tiểu ngồi cùng bàn* với nàng là không thể tin nổi!!!
(*Là một cách nói thôi. Ví dụ như ở trên có 'tiều ải tử' hay 'tiểu bàn tử' thì người ngồi cùng bàn gọi là 'tiểu ngồi cùng bàn')
Sau khi các nàng quen thuộc, đa số các tình huống là Dương Mông Mông nói chuyện, còn An Chi lắng nghe. Dương Mông Mông cảm thấy tiểu ngồi cùng bàn của nàng không cao ngạo, lạnh lùng chút nào, có một đôi mắt to như mắt nai con chớp chớp nhìn nàng, quả thực đáng yêu chết mất. Hơn nữa Dương Mông Mông cũng đặc biệt