Đối với thanh thiếu niên mà nói, giai đoạn sơ trung này vốn không cần lo lắng đến chuyện trưởng thành hoặc những chuyện không vui khác, vĩnh viễn là trời xanh mây trắng, gió mát hương hoa, ba lô thật nặng, bài tập dày đặc, còn có những tiểu tình ý ngây thơ trong sáng.
Nhiều năm sau khi An Chi hồi tưởng lại thời khắc này, trong khoảnh khắc có loại mong muốn thời gian sẽ dừng lại ở giai đoạn sơ trung đó không cần tiếp tục trôi qua nữa. Sơ nhị, nàng có bạn tốt Dương Mông Mông ở bên cạnh, cũng đạt tới một mức độ hòa giải với Trần Mộ Tề, hơn nữa một năm nay là thời điểm Ngôn Hề nhàn rỗi nhất, cuối tuần hoặc là những ngày nghỉ ngắn, người kia sẽ đưa nàng ra ngoài chơi, có khi cũng đưa theo Dương Mông Mông cùng đi, hơn nữa là một gia trưởng hết sức "Thông tình đạt lý", còn có thể giúp các nàng xin nghỉ phép, để các nàng không cần lo lắng về hậu quả.
Ngôn Hề chắc chắn là một đối tượng hợp tác rất tốt, những thứ cần đem theo nàng đều chuẩn bị tốt, kiểm tra địa điểm tốt, khinh trang ra trận, tài chính sung túc, chỉ cần nhìn thứ gì vừa mắt liền sẽ mua cho các nàng, cực kỳ hào phóng, càng không cần nói đến chụp hình cho các nàng còn đẹp hơn MeituPic*.
(*Phần mềm chỉnh ảnh Vline này nọ)
Dương Mông Mông đã hoàn toàn bị Ngôn Hề thu phục, biến thành tiểu mê muội của nàng.
Đây là đoạn thời gian An Chi vui vẻ nhất trong 12 năm qua. Cuộc sống vững vàng mà đặc sắc, việc học đối với nàng hoàn toàn không có khó khăn, có bằng hữu có Ngôn Hề ở bên cạnh nàng, mọi thứ hiểu biết dường như đều ở trạng thái chớm nở, thời gian giống như thứ ánh sáng nhu hòa trên màn ảnh, sáng lạn mà tốt đẹp, cũng không cần phải vội vàng muốn hiều được thứ gì, cứ như vậy vui vẻ thoải mái mà trôi qua một năm.
Bước vào sơ tam, lão sư toàn cấp khung chiêng gõ trống tiến hành việc đánh giá, đối với An Chi mà nói, nàng đã sớm học xong kiến thức trong sách giáo khoa, chuyện làm cho nàng có chút hưng phấn chính là, học kỳ này rốt cuộc đã bắt đầu học hóa học rồi.
Hóa học, là môn ông ngoại nàng dạy. Nhớ tới nàng thuận miệng đọc ra một bài vè về các nguyên tố hóa học. Có lẽ mục tiêu của phần lớn bạn học chẳng qua là thi vào cao trung mà thôi, nhưng mà An Chi không phải, nàng muốn thi vào Đại học có chuyên ngành hóa học tốt nhất Bội thành, cũng là trường khoa học kỹ thuật hạng nhất trong nước —— trường Bách khoa Bội thành.
Khi còn bé nàng nghe ông ngoại nói, năm đó ông ngoại không có cơ hội được đào tạo sâu, chỉ học Đại học, được bố trí về thị trấn của bọn học dạy trung học. Tuy rằng có thể nuôi sống gia đình, nhưng mà dù sao trong lòng cũng hơi tiếc nuối.
An Chi muốn thay ông ngoại hoàn thành giấc mộng của ông.
Cho nên dù nàng đã sớm đọc hết nội dung trong sách giáo khoa, nàng vẫn lập kế hoạch hàng tuần cho mình, dựa theo thời khóa biểu, làm bài tập trong sách giáo khoa và giải đề thi, tiến hành ôn tập lại những kiến thức cơ bản của mình, thời gian khác dành để mở rộng thêm kiến thức hóa học. Mỗi tuần trôi qua cực kỳ phong phú, nhiệt tình mười phần.
Năm 27 tuổi Ngôn Hề nghênh đón bước ngoặt sự nghiệp của nàng. Vì hưởng ứng lời kêu gọi của Bộ văn hóa quốc gia, ban văn hóa và ban văn nghệ giải trí của đài truyền hình Bội thành liên kết chuẩn bị cho ra đời những chương trình văn hóa giáo dục, đề cao thi từ Trung Quốc cổ đại, thành ngữ, văn hóa chữ Hán. Lãnh đạo cấp trên phi thường coi trọng, vì đạt tới mục đích ngụ giáo vu nhạc tạo ra một chương trình mà toàn dân già trẻ có thể theo dõi, giao cho đội chế tác trẻ tuổi nhiệt tình thực hiện.
Mà Liêu Thừa Vũ chính là một đạo diễn trong đó, hắn đề nghị với tổng đạo diễn dùng người dẫn chương trình là nữ, trẻ tuổi có hình tượng ưu tú.
Trải qua đội chế tác bàn bạc, quyết định dùng chế độ hai nữ dẫn chương trình, Ngôn Hề chính là một người trong số đó.
Đây không thể nghi ngờ là cơ hội hiếm có trong sự nghiệp, hơn nữa chương trình được phát sóng vào giờ vàng, bởi vì là chương trình thi đua giữa các sinh viên, giai đoạn trước khi bắt đầu cần một lượng công việc chuẩn bị rất lớn, từ chỉ đạo hậu trường đến người dẫn chương trình, từ chuyện thương thảo hợp tác tài trợ, đến việc xin phép các trường Đại học đồng ý phối hợp, mời lão sư vào nhóm ban giám khảo, giai đoạn trung gian rất nhiều chuyện cần lo, mỗi một khâu đều rất quan trọng, mỗi một khâu đều không thể lơi là.
Ngôn Hề liền ở lại khu nhà ở của đài truyền hình, đưa An Chi đến lão trạch. Vừa lúc nàng vào sơ tam, về chuyện ăn uống cũng phải đặc biệt chú ý.
Mùa xuân Tiêu Vũ Đồng mang bầu lần thứ hai, không may là đứa bé không phù hợp với chính sách*, vì sinh đứa bé này, Ngôn Dĩ Đông đã sớm làm văn bản báo cáo, nộp tiền hỗ trợ xã hội, còn phải nhận xử phạt, ít nhất trong ba năm tới chắc là không thể thăng tiến.
(*Sinh con thứ ba)
Nhưng từ trên xuống dưới nhà họ Ngôn đều rất chờ mong đứa bé này, Ngôn Dĩ Đông đưa cặp song sinh phá phách vào trường nội trú quân đội, mỗi ngày Tâm di lưu ý Tiêu Vũ Đồng dưỡng thai, cả An Chi cùng chiếu cố.
Cả nhà từ trên xuống dưới đều vui tươi hớn hở, chính là hy vọng có thể sinh ra một bé gái.
"Cũng không biết Ngôn gia làm sao, bốn đời cũng chỉ có một mình Tiểu Ngũ là bé gái...Hy vọng đó là một nữ bảo bảo." Tâm di lẩm bẩm.
Tiêu Vũ Đồng cảm thấy hài lòng: "Đặc biệt nghe lời, cũng không làm nôn nghén, nhất định là nữ bảo bảo."
Tiêu Vũ Đồng mang thai cả người đều tỏa ánh hào quang mẫu tính, người cũng đặc biệt từ bi dịu dàng, nàng cười nói: "Không phải chỉ có một mình Tiểu Ngũ, An Chi cũng là nữ bảo bảo của Ngôn gia chúng ta."
Tâm di không nén được vui mừng, "Đúng đúng đúng, tới đây thì sắp có bé gái thứ ba."
An Chi chưa bao giờ cảm thụ được phụ nữ có thai ở gần nàng đến như vậy, Tiêu Vũ Đồng đã qua sáu, bảy tháng, phần bụng tròn núc ních, giống như một quả bóng, chân của nàng phù lên, đi đường cũng hơi mệt, chỉ là kiên trì mỗi ngày đều tản bộ trong hoa viên lão trạch, nói chuyện với thai nhi trong bụng, đọc sách cho đứa bé nghe, ôm lấy ý cười. Đối với mọi chuyện mọi vật chung quanh đều dịu dàng, không động khí không nổi giận.
Có lần An Chi nhìn thấy thai động, cảm giác được chỗ đó rõ ràng có một lực đạo đá đá vào lòng bàn tay nàng.
Nguyên lai sinh mệnh là thần kỳ như vậy, đứa bé còn chưa sinh ra, đã được