Các nàng ngồi ở chỗ gần cửa sổ, ngoài cửa sổ màn đêm buông xuống, những vệt sáng màu cam của đèn đường hòa ở chân trời, người đi đường tốp năm tốp ba.
Bụng An Chi phát ra tiếng vang "Ùng ục", nàng đỏ mặt mà che bụng, "Ếch xanh trong bụng ta kêu."
Ếch xanh trong bụng?
Bị Ngôn Hề nhìn vào, nàng giống như có chút thẹn thùng, bàn tay nhỏ bé lại sờ sờ bụng, "Ếch xanh ở trong bụng ở, khi ta đói bụng hắn liền...kêu ùng ục ....."
Nhìn thấy ý cười của Ngôn Hề càng ngày càng sâu, nàng càng nói càng nhỏ tiếng: "...Ông ngoại nói."
Ngôn Hề giấu đi ý cười, một bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế."
An Chi mới cầm lấy cái muỗng nhỏ ăn súp khoai tây, ăn rất ngon lành.
Bộ dạng trẻ em ăn ngon miệng rất đáng yêu...Ngôn Hề nghĩ. Trong ánh mắt tăng thêm ý cười không thể che dấu, nàng ăn xong hamburg liền ngừng lại, lẳng lặng nhìn cô bé ăn.
Hình như có lớn hơn một chút.
Ngôn Hề hỏi: "Ngươi biết mình đang ở đâu không?"
An Chi hút một ngụm nước trái cây, "Ân, ta biết trạm xe buýt."
Ngôn Hề giật mình, chân mày hơi nhíu lại, "Ngươi đi xe buýt "
An Chi cắn cắn ống hút, bờ môi nàng dùng lực một chút, lúm đồng tiền trên má phải kia cũng lún sâu xuống, mơ hồ nói: "Đôi khi...Không có người tới đón ta...."
Ngày đó nàng được người gọi là ba đưa về, trong một căn nhà lớn, có lái xe cùng người giúp việc. Sau đó khi đến nhà trẻ, về sau rốt cuộc không còn nhìn thấy hắn nữa.
Lúc đầu còn có người đưa đón nàng đi học. Qua vài ngày sau, thấy chủ nhà cũng không quan tâm nàng, ở sau lưng nói: "Dù sao nàng cũng không phải họ Trần...Cần gì tốn sức như vậy, đừng để lạc mất nàng là được rồi..."
Thời gian nhà trẻ tan học là bốn giờ ba mươi, rất nhiều người lớn đã sớn chờ trước cửa, đều muốn làm "Người đầu tiên" đón được đứa bé, lần nào An Chi cũng là người cuối cùng. Lúc đầu lão sư còn có thể cùng nàng, lâu dần, bắt đầu nói gần nói xa oán giận không thể tan việc đúng giờ.
Cái gì An Chi cũng biết, sau đó liền chủ động đi ra cửa trường học. Nàng biết rõ sẽ không có người tới đón nàng, cũng không muốn trở về quá sớm, trở về cũng chỉ ở trong một căn phòng lớn lạ lẫm mà thôi.
Ông cụ ở cửa thường nói chuyện với nàng, cũng là hắn dạy nàng đón xe buýt, bắt đúng số xe buýt. Lần đầu tiên lên xe, lái xe còn tưởng rằng hắn nhìn nhầm, trừng mắt nhìn phía sau lưng nàng, cho rằng sẽ nhìn thấy một người lớn. Người lớn trên xe đều nhìn chằm chằm vào nàng, trên mặt lộ ra vẻ thương cảm. May mà đường đi không khó nhớ, nàng ngồi xe buýt 218, ở trạm cuối thì xuống xe, đi bộ ba nghìn bước, quay ngược lại, sau đó đi một nghìn bước, đếm tới ngôi nhà thứ năm, đã đến nơi.
An Chi nhớ tới những ánh mắt kia, đôi mắt lập tức cay cay, nàng khẽ cúi đầu xuống. Trong lòng nói: Không thể khóc...Người ta hảo tâm mua thức ăn cho ngươi, ngươi không thể khóc.....
Nàng cúi đầu thấp hơn, bàn tay sờ lên bánh trứng, nhét vào khóe miệng từng miếng từng miếng cắn xuống.
Ngôn Hề trầm xuống, nhịn không được vẫn là đứng dậy, động tác hơi mạnh mà kéo cái ghế ra.
An Chi nghe thấy âm thanh ngẩng đầu lên, nàng chép cái miệng nhỏ nhắn một chút, nước mắt lưng tròng muốn trào ra. Nàng nhanh chóng dùng bàn tay nhỏ bé lau đi, vội vàng cúi đầu.
Động tác của Ngôn Hề dừng lại, nàng cũng không biết làm sao để dỗ trẻ em, chỉ có thể đưa tay sờ sờ đầu cô bé.
"Ở đây chờ ta, ta đi gọi điện thoại."
Nàng không muốn cô bé nhìn thấy nàng nổi giận, đi ra vài bước, bấm gọi Trần Mộ Tề. Điện thoại có người nghe, Ngôn Hề hít sâu mấy ngụm, nói rõ mọi chuyện cho hắn biết, dù cho gia đình giáo dục nàng vô cùng tốt, tại thời khắc này cũng rất muốn đánh người.
Ở đầu dây bên kia Trần Mộ Tề trầm mặc rất lâu, mới ngập ngừng nói: "Vậy...Ta cũng không biết làm sao..."
Ngôn Hề thở ra một hơi. Ngẩng đầu phát hiện cô bé bên kia đang nhìn nàng, ánh mắt để lộ ra từng chút một cẩn thận chờ đợi.
Nhìn thấy ánh mắt của nàng, cô bé cúi đầu, ăn khoai tây chiên.
Cô bé này tựa như một hạt giống nho nhỏ, âm thầm mọc rể nảy mầm ở trong lòng nàng, bây giờ đã trưởng thành thành một cái cây không thể bỏ qua. Làm cho nàng phải bận tâm.
"Nếu không ta đưa nàng đến nhà một người thân của ta? Trong nhà nàng có trẻ em...Có thể quan tâm đứa bé..."
Ngôn Hề không chút nghĩ ngợi mà nói: "Không cần..."
Cúp điện thoại, nàng trở lại bàn, phần thức ăn dành cho trẻ em cũng đã được nàng ăn gần hết rồi.
"Ăn no chưa?"
An Chi cầm một miếng khoai tây cuối cùng lên, "Ăn no rồi." Nàng liếm liếm đầu ngón tay, "Ếch xanh cũng đã không kêu nữa rồi."
Ngôn Hề nhếch môi cười: "Sau này lại đưa ngươi đến ăn."
Bên trong KFC ánh đèn sáng ngời, An Chi ngẩng lên nhìn nàng, má lúm đồng tiền càng sâu một chút, nàng nói: "Ta phải đi về rồi."
Nàng nàng kéo kéo dây đeo ba lô.
Ngôn Hề cúi đầu nhìn nàng: "Còn muốn trở về sao?"
Thanh âm của người kia thật sự rất êm tai, lần này là áo sơmi màu xám xanh, xắn tay áo lên, lộ ra cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn, đeo một cái đồng hồ màu trắng. Vóc dáng rất cao, bởi vì phải nói chuyện với nàng, cúi thấp xuống, lông mi rất dài, đôi má dưới ánh đèn chiếu rọi mịn màng mà dịu dàng.
Ngôn Hề là người dịu dàng nhất trong số những người lớn mà nàng đã từng gặp, người đối với nàng tốt nhất.
Nàng nắm lấy dây đeo ba lô, nói: "Ta đã không còn nơi nào khác có thể