Giờ cơm, nhà ăn trong đài truyền hình dần dần náo nhiệt. Ngôn Hề lấy súp lơ xào thịt heo, bắp cải trắng xào, một chén canh khoai lang sườn heo, còn có một quả táo.
Đang từ từ ăn. Liêu Thừa Vũ đi đến đối diện nàng, đặt khay xuống, cũng cùng nhau ăn. Mấy người đồng nghiệp bên cạnh thức thời hướng bọn họ nháy nháy mắt, đi đến bàn khác.
Toàn thế giới đều cho rằng bọn họ tại yêu đương. Đồng nghiệp, người nhà, đều cho rằng như vậy.
Chỉ là tình huống thực tế thì vừa phức tạp, cũng vừa đơn giản hơn một chút.
Ngôn Hề phải thừa nhận, ấn tượng của nàng đối với Liêu Thừa Vũ cũng không tệ, hắn là người có thể trở thành là bạn tốt. Nhưng mà một khi nói đến cấp độ yêu đương, luôn cảm thấy thiếu thiếu một chút gì đó. Ngôn Hề biết rõ nàng có yêu cầu rất cao đối với đối tượng để yêu đương, cũng gần như là hà khắc.
Tìn sử của nàng cũng rất đơn giản.
Từng có sự nảy mầm của tuổi trẻ, không thể thi vào cùng trường Đại học liền tự nhiên mà chia tay. Thẳng đến năm hai đại học lúc gặp Cao Ký Minh, đó là một lần ghi lòng tạc dạ khó quên nhất.
Về sau cũng không phải là không có người theo đuổi, ngược lại là có rất nhiều, cùng giới khác giới, có khi đến mức làm cho bản thân cảm thấy phiền lòng, thẳng đến khi nàng để mặc cho lời đồn "có con riêng" lan ra, bên tai mới được thanh tịnh lại. Giống như Liễu Y Y nói, trái tim cùa nàng giống như một giếng nước sâu yên tĩnh, tựa hồ rốt cuộc đã không còn dục vọng yêu đương nữa.
Nhưng mà, Liêu Thừa Vũ không thể nghi ngờ là người nàng cảm thấy tốt nhất trong mấy năm gần đây. Thứ nhất hắn là người thấu hiểu lại nghiêm túc, sau khi mối tình đầu cũng là vị hôn thê của hắn qua đời, hắn vẫn luôn nhớ nhung nàng. Còn có hắn giữ mình trong sạch, chưa từng gặp phải bê bối tình cảm nào. Tương đối chú đáo thân sĩ, có tác phong, điểm này những nam nhân trong xã hội hiện tại rất hiếm có.
Ở bãi đậu xe trong bệnh viện nàng vốn đã nhã nhặn từ chối hắn một lần, hắn còn chưa từ bỏ. Khi biết thân thể của ông nội Ngôn Hề không còn đáng lo ngại mới hẹn nàng ra ngoài.
Câu nói đầu tiên là nhận lỗi với nàng, "Ngày đó ta quá mức lợi dụng tình hình, trong tình huống ngươi đang lo lắng như vậy, còn làm cho ngươi khó xử."
Hai tròng mắt nhìn nàng chân thành nói: "Chỉ là ta thật tình rất thích ngươi."
Hắn thổ lộ tiếng lòng với nàng: "Vị hôn thê của ta đã ra đi mười hai năm rồi, vài năm trước ta vốn chưa thể thoát ra khỏi, một lòng cũng chỉ nghĩ đến công việc, về sau, ta lại có thói quen một mình, cũng không còn nhớ nhung nàng, chính là cảm thấy rất khó lại có được cảm giác như vậy với người khác."
Bọn họ ngồi ở một quán rượu nghệ thuật thanh tịnh, không ầm ĩ, đa số mọi người đều nhẹ giọng trò chuyện.
Trên sân khấu có một nam ca sĩ cỏn chưa nổi danh hát bài hát của Lâm Ức Liên: "Nếu như trên thế giới này thứ gì ta cũng có thể từ bỏ được, ít nhất còn có ngươi, đáng giá để ta quý trọng, mà ngươi ở nơi này..."
Ngôn Hề lẳng lặng lắng nghe.
Có khi, lắng nghe người khác thổ lộ với ngưoi, cũng là điều tôn trọng tối thiểu nhất.
"Kỳ thật ta đã chú ý đến ngươi thật lâu, lúc đó ngưoi còn chưa biết ta, sau đó động tâm. Sau đó ta cảm thấy ta lại tìm được cảm giác khi yêu một người."
Ngôn Hề có chút động dung.
"Ta biết ngươi còn chưa bắt đầu thích ta, chẳng qua là ngươi không có ghét ta, ngươi yên tâm, ta cũng chẳng qua là rất thích rất thích ngươi, còn chưa có yêu mến ngươi." Liêu Thừa Vũ cười một cái.
Ngôn Hề đột nhiên bị hắn làm cho cảm thấy hài hước, cười theo một chút.
Liêu Thừa Vũ nói tiếp: "Có lúc ta nghĩ, ta đã hơn ba mươi tuổi, giai đoạn hiện tại ta muốn có một đoạn tình cảm như thế nào đây? Có lẽ đề người trong nhà hài lòng là được, không cần yêu cầu quá nhiều. Chỉ là ta làm không được, ít nhất ta muốn yêu thích người kia, nàng cũng phải yêu thích ta mới được, thậm chí chúng ta cũng không cần yêu, bởi vì có khi tình yêu rất thống khổ."
Ngôn Hề có chút nhíu mày.
"Chỉ cần một đoạn tình cảm yêu thích lẫn nhau, sau đó lý giải sâu hơn, thậm chí kết hôn, cuộc sống sau khi kết hôn sẽ càng thêm gắn bó, càng tươi đẹp hơn."
"Có đôi khi ta nghĩ, bây giờ tỉ suất ly hôn cao như vậy, ngoài việc quá nhiều người bốc đồng bị cám dỗ, có phải là ngay từ đầu bọn họ đã yêu cầu quá cao quá nhiều rồi hay không, cho nên sau khi kết hôn không thể chịu đựng được sự khác biệt cực lớn và thất vọng, như vậy ngược lại, chúng ta chẳng qua là yêu thích, không cần phải yêu sâu như vậy, có thể sẽ càng thêm lâu dài hay không?"
Ngôn Hề chưa bao giờ nghĩ đến đây, nàng ngơ ngác một chút, suy tư: "Đó là một giả thiết thú vị."
"Ngôn Hề, ta nói nhiều như vậy, ta chỉ muốn xin ngươi, có thể cho ta một cơ hội để theo đuổi ngưoi hay không, để cho ngươi có một chút yêu thích ta, sau đó chúng ta tiến thêm một bước nữa."
"Những thứ khác đều là giả thiết tốt đẹp của ta, chỉ là lần đầu tiên ta thỉnh cầu ngươi, có thể cho ta một cơ hội để theo đuổi ngưoi được không?"
Ngôn từ của hắn thành khẩn, giọng nói chân thành tha thiết. Trong tích tắc Ngôn Hề có chút bối rối, trái tim chấn động. Nghĩ đến ông nội bà nội của nàng, nghĩ đến bản thân nàng. Lẽ nào liền muốn độc thân sống hết quãng đời cô độc còn lại sao? Sắp 30 tuổi, nói thật nàng chưa từng kiên cường như vậy, có lẽ, có lẽ, có thể thử một lần?
"Nếu như ta đã cố gắng, ngươi cũng không yêu thích ta, ta cũng chỉ có thể từ bỏ," Liêu Thừa Vũ nở nụ cười, "Ngươi không cần có áp lực, xin hãy cùng ta một thời gian, ta tuyệt đối sẽ không ép buộc ngươi, không được chúng ta liền dừng lại. Ta cam đoan như một người đàn ông." Hắn trẻ con mà đưa tay thành biểu tượng thề thốt, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền thật sâu.
Ngôn Hề ngẩn người, rốt cuộc nhẹ nhàng gật đầu.
Cho nên liền xuất hiện cảnh tượng toàn thế giới đều cho là bọn họ đang kết giao, nhưng mà hai người bọn họ đều biết bọn họ không hẳn là loại tình trạng như vậy.
Điều làm Ngôn Hề càm thấy may mắn chính là, Liêu