"Cho dù là người yêu của ngươi, không được ngươi cho phép, cũng không thể vuốt ve ngươi, hôn ngươi, những người khác càng không thể, nam nhân không thể, nữ nhân cũng không thể, ngươi biết không?" Ngôn Hề có chút nghiêm túc mà nói với nàng.
Nàng đặc biệt nhấn mạnh nam nhân và nữ nhân, mọi lứa tuổi đều phải chú ý.
An Chi cũng không biết vừa rồi Ngôn Hề đã tiến hành hoạt động tâm lý như thế nào, nàng chính là đang nghi hoặc vì sao bỗng nhiên Ngôn Hề lại nói như vậy. Nàng theo bản năng mà nhu thuận gật đầu, ngẫm lại lại thấy không đúng: "Nhưng mà ta không có người yêu a?"
Ngôn Hề ngừng lại một chút: "Không phải ngươi đang kết giao với Hứa Gia Nhĩ sao?"
"A! Đương nhiên không phải!" An Chi sợ đến mức từ trên đùi Ngôn Hề trượt xuống, đặt mông ngồi trên thảm trải sàn, vội vàng xua tay: "Không có! Không có!"
"Không có?" Ngôn Hề kinh ngạc, tiếp theo tức giận tràn lan trong lòng, không có, tại sao Hứa Gia Nhĩ còn làm như vậy với An Chi? Nàng hỏi: "Nàng thích ngươi phải không?"
An Chi chần chờ nói: "Nàng từng nói qua, chỉ là ta từ chối, nàng có rất nhiều người yêu thích, ta cảm thấy nàng cũng không phải là bộ dáng rất nghiêm túc."
Đây là lần đầu tiên An Chi được một nữ sinh thổ lộ với nàng, nàng coi Hứa Gia Nhĩ là bằng hữu, càng thêm không biết nên xử lý như thế nào mới tốt. Sau khi bị từ chối Hứa Gia Nhĩ cũng không có nhắc đến nữa, bên cạnh cũng luôn có rất nhiều bạn học chơi đùa, thư tình cũng nhận được rất nhiều.
An Chi không quá lý giải, giống như nàng thích Ngôn Hề, trong mắt cũng chỉ có một mình Ngôn Hề. Chỉ là người khác không có tiến thêm một bước, chính mình cũng không thể quá đa tâm.
"Ta nghĩ trong lòng nàng ta cũng không phải là quá tốt, huống chi nàng cũng dự định sẽ xuất ngoại." An Chi nói xong.
Ngôn Hề lặng yên lắng nghe trong chốc lát, nói với nàng: "Lời này của ngươi không đúng, không thể nói là ngươi không tốt. Chuyện nói yêu đương này rất phức tạp, nếu như ngươi cảm thấy không có khả năng cùng nàng, liền phải giữ một khoảng cách với nàng mới đúng."
An Chi cúi đầu xuống.
Ngôn Hề liếc nhìn nàng một cái: "Hay là ngươi cũng thích nàng, chính là cảm thấy thời điểm này không thích hợp để nói yêu đương?"
"Không không không, ta chỉ coi nàng là bằng hữu." Khuôn mặt An Chi xẹt qua một điểm hồng hồng, "Chẳng qua là ta cảm thấy có chút khổ sở."
"Ta biết, ngươi muốn có bằng hữu." Tiếng nói của Ngôn Hề thả mềm xuống.
An Chi cúi thấp đầu, nàng rầu rĩ nói: "Di di, nếu như có người ngươi không thích lại nói thích ngươi, ngươi cũng sẽ giữ một khoảng cách với người đó sao?"
Ngôn Hề suy nghĩ một chút, gật đầu: "Sẽ giữ một khoảng cách với người đó."
An Chi nghe xong lời này, cả người liền rơi vào bầu không khí trầm thấp. Nàng nhìn thẳng vào quyển vở, yên lặng làm bài. Không muốn nói gì nữa.
Ngôn Hề ở bên cạnh cầm điện thoại lên mạng, đem nét mặt của nàng đều nhìn thấy hết, An Chi đang đọc câu hỏi, cái miệng nhỏ của nàng cũng vểnh lên, xem ra chính là một bộ dạng không vui. Ngôn Hề suy nghĩ một chút, nhịn không được lại đau lòng.
Nàng biết An Chi khó khăn biết bao nhiêu mới có thể kết giao được với bạn.
"Đào Đào?" Ngôn Hề nhẹ giọng gọi nàng.
An Chi nho nhỏ mà "ân" một tiếng, không nhìn nàng, cầm quyển sách toán học để một bên.
Ngôn Hề sửng sốt một chút: Làm xong rồi sao?
An Chi cầm sách ngữ văn để trước mặt, "A, thiệt nhiều chữ..." Nàng cong miệng lên: "Thật phiền, không muốn viết." Nàng chuyển sang học văn, "Nhà vẽ tranh biếm hoạ Đài Loan Thái Chí Trung nói rằng nếu như dùng một quả quýt so với nhân sinh, một loại quýt to mà chua, một loại quýt nhỏ mà ngọt, một số người cầm quả to sẽ oán giận là chua, người cầm được quả ngọt sẽ lại oán giận là nhỏ; mà ta lấy được quả quýt nhỏ sẽ cảm thấy may mắn vì nó ngọt, lấy được quả quýt chua sẽ cảm thấy nó thật to. Hãy viết một bài luận để nêu lên quan điểm về vấn đề trên."
Giọng nàng đọc sách mềm mại trong vắt, Ngôn Hề nghe nàng đọc xong mỉm cười hỏi: "Ngươi muốn viết như thế nào?"
Hiển nhiên An Chi đang không có trạng thái viết văn, nàng nổi giận nói: "Ta muốn quả quýt vừa to vừa ngọt! Không muốn viết văn!"
"Phốc!" Ngôn Hề trêu nàng: "Nhưng mà không được a, cá và bàn tay gấu không thể đều muốn được."
An Chi quệt bĩu môi lên một bộ dạng không muốn trả lời.
Ngôn Hề như khuôn như dạng mà lập ý cho nàng: "Có rất nhiều góc độ có thể viết bài luận này a, làm thế nào để đối mặt với những được và mất trong đời. Tâm trạng quyết định trạng thái, sự lựa chọn trong cuộc đời a, lạc quan đối mặt với những đãi ngộ của nhân sinh a..."
An Chi nhìn qua nàng, vẻ mặt "Ta không muốn nghe không muốn nghe".
Nàng ảm đạm cụp mắt xuống, cho nên vô luận là lựa chọn như thế nào đều chỉ có thể từ bỏ thôi sao? Còn phải tận lực mà lạc quan đối mặt, đây chính là cái gọi là mây đen viền bạc sao?
Tựa như nàng và Ngôn Hề, chỉ có thể gìn giữ loại quan hệ thân hữu này. Nếu như nàng thổ lộ với người kia, người kia liền sẽ rời xa mình, mà An Chi liền sẽ mất đi người kia.
Chỉ có thể chọn một trong hai thôi sao? Giống như chỉ có hai loại quýt này?
An Chi cưỡng ép đè nén trái tim khổ sở, dứt khoát nổi giận với môn học: "Chán ghét ngữ văn! Chán ghét viết văn! Ta không muốn viết!"
Bộ dạng nổi tính tình tức giận này của nàng thật ra rất ít thấy, Ngôn Hề hơi kinh ngạc mà nhìn nàng, An Chi nghiêng người sang, khuôn mặt trắng hồng phồng má lên, vốn nét mũm mĩm trẻ con đã mất đi không ít, khuôn mặt là mặt trái xoan, lông mi mềm mại tinh tế, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được sau này sẽ là một mỹ nhân làm rung động lòng người đến thế nào.
Gien kết hợp của Đào Trân Trân và Trần Mộ Tề vẫn là rất hoàn mỹ, huống chi, tuy An Chi còn nhỏ, chỉ là khí chất đã hoàn toàn khác biệt với cha mẹ của nàng, là một loại khí chất rất mạnh mẽ đơn thuần kiên định.
Bỗng nhiên Ngôn Hề nở nụ cười: "Được rồi, không viết thì không viết, vậy hôm khác lại viết đi."
"Hôm khác cũng không viết!" An Chi phát giận, từ nhỏ nàng đã nghe lời, bây giờ là hoàn toàn không thể hiểu được, hơn nữa bỗng nhiên cảm thấy làm loạn cũng rất tốt, rất tò mò xem Ngôn Hề sẽ làm sao đáp lại nàng.
Rõ ràng trái tim của nàng cũng đập nhanh hơn, ngoài miệng nói ra: "Ta cũng không muốn viết!" Thuận tay ném quyển vở xuống bàn.
Một chồng vở 'Rầm Rầm Rầm' tất cả đều rơi xuống tấm thảm, An Chi âm thầm kinh hãi. Cảm thấy mình có chút làm qua rồi, nhưng mà