Sau khi An Chi đi tập huấn, Ngôn Hề dành nhiều thời gian ở lầu ba hơn bình thường.
Trên lầu ba ngoại trừ phòng lưu giữ hình ảnh của nàng, trong phòng khách còn có một phòng thí nghiệm nhỏ của An Chi, mỗi ngày Ngôn Hề đều sẽ nhìn qua.
Từ cao nhất An Chi liền muốn làm một vài thí nghiệm cần thiết, chỉ là cô bé không tiện nói ra. Ngôn Hề phát hiện bắt đầu từ cao trung cô bé cũng không quá nguyện ý dùng tiền của nàng, hầu như chưa từng mở miệng nói muốn thứ gì đó.
Đây là do Ngôn Hề phát hiện ra.
An Chi sẽ làm những thí nghiệm nhỏ trong phòng bếp, từ từ cho baking soda dùng để nướng bánh mì vào một ly bia đầy giấm, cả biển bọt bắt đầu tràn ra; dùng cồn iốt trong nhà đổ lên bột mì, liền biến thành màu xanh tím; để nồi nấu trong nhà bị gỉ, sau đó ngâm vào nước chanh hoặc là dấm chua, lau đi.
Khi nàng làm những thí nghiệm nho nhỏ này thì có hào hứng giống như khi làm bánh trứng vậy. Trên thực tế, Ngôn Hề cảm thấy khi còn nhỏ nàng hứng thú đến chuyện nấu nướng, có thể cũng đã làm phát triển sự quan tâm của nàng dành cho việc thí nghiệm.
Ngôn Hề vốn không biết, bởi vì An Chi đều là âm thần làm. Mỗi lần nàng về nhà, phòng bếp đều đã sạch sẽ gọn gàng.
An Chi thu gom chai thuốc nhỏ mắt, bình nhựa, thậm chí còn thu gom than tre, tàn thuốc lá vân vân, làm cho Lưu nãi nãi buồn phiền vì nghĩ là nàng đang nhặt phế phẩm, không thể không nói cho Ngôn Hề.
Ngôn Hề nghe xong liền hiểu ra, do dự thật lâu, quyết định làm cho nàng một phòng thí nghiệm nhỏ trong nhà.
Ngôn Hề mua cho nàng một cái bàn Muji dài, còn đặt biệt lắp một cái bồn nước ở ban công.
Sáng nay hiếm khi ánh mặt trời mỏng manh như mật ong chiếu xuyên vào, chiếu lên những dụng cụ trên bàn.
Ống nghiệm, ống dẫn, nắp đậy cao su, cốc chịu nhiệt, thanh khuấy thủy tinh, xi lanh, đế sắt, một ít giấy thử, những bình lớn màu nâu, bình nhỏ vân vân.
"Không được làm thí nghiệm quá nguy hiểm." Lúc đó Ngôn Hề chỉ có một yêu cầu.
An Chi hưng phấn gật đầu, gương mặt đều sáng lên, nàng cũng rất cẩn thận, nhưng mà hai tháng sau vẫn là đốt cháy bức màn, làm Ngôn Hề sợ đến mức có một thời gian rất dài cấm nàng làm thí nghiệm trong nhà.
"Đến trường làm, hoặc là tìm nhị cữu cữu của ngươi cùng làm. Một mình ngươi không được làm thí nghiệm." Ngôn Hề kinh hồn bất an, chính nàng cũng không hiểu những thứ này, không có cách nào bảo vệ cô bé, cũng không có cách nào dạy cô bé làm, chỉ có thể bày ra tư cách "Người giám hộ" để trói buộc cô bé, Ngôn Hề thuận tiện còn cầm đi công cụ mà nàng cho là nguy hiểm nhất —— đèn cồn.
"Nhưng mà nhị cữu cữu là học vật lý." Lúc đó An Chi còn kháng nghị.
"Hắn nhất định có quen biết người hiểu về hóa học, dù sao, ngươi không thể làm một người." Sắc mặt Ngôn Hề nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn thể hiện uy nghiêm.
Ngôn Hề nhớ lại bộ dạng An Chi phồng mặt lên rất không tình nguyện nhưng lại không thể không nghe lời.
An Chi bước vào đội tập huấn, tại trường Đại học Ngoại ngữ ở thành đông, nửa tháng. Nàng mới đi được ba ngày, Ngôn Hề đã cảm thấy trong nhà trống rỗng. Sáng nay lên lầu ba, còn đem những dụng cụ thí nghiệm thật lâu nàng chưa đụng tới rửa sạch một lần.
Một căn phòng khác là phòng lưu giữ những thứ liên quan đến sở thích chụp ảnh của nàng.
Chụp hình đối với Ngôn Hề mà nói, là một loại sở thích vừa xa mà lại không xa. Cũng không phải chưa từng mơ ước trở thành nhiếp ảnh gia, nhưng mà mấy năm trước sau khi những tác phẩm nàng gởi nặc danh đến các tạp chí không được chọn, nàng cũng không thử nữa.
Nàng nghĩ, chụp hình là một điểm chấp niệm trong nội tâm của nàng. Nàng thông qua những bức ảnh chụp để nhận thức cha mẹ đã qua đời từ sớm của nàng, cảm nhận tình yêu của bọn họ, hiểu rõ cách làm người của bọn họ. Thời kỳ trưởng thành nàng chụp rất nhiều ảnh của người nhà, ngoại trừ tập ảnh của Ngôn gia gia Ngôn nãi nãi giữ ở lão trạch, nàng còn có một bộ sưu tầm riêng của mình. Ông nội bà nội, ca ca tẩu tẩu, các cháu, đều được chụp lại. Còn có rất nhiều hình ảnh thuộc về An Chi.
Một mình nàng, các nàng đi ra ngoài du lịch cùng Dương Mông Mông, còn có hai người bọn họ nữa.
Cũng có rất nhiều hình lưu trong điện thoại, chỉ là ảnh chụp lại có những cảm nhận khác biệt.
Gần đây nàng đang sắp xếp lại ảnh chụp, điều chỉnh lại máy ảnh. Nàng có học qua một ít kỹ xảo chụp hình, cũng hiểu được một chút về máy ảnh, trường kỳ đọc tạp chí. Nhưng mà nàng cho rằng, để cảm nhận và lĩnh ngộ được những thứ này là cần có cơ hội, cần phát triển, cần thiên phú, cũng cần tích lũy, nàng không nóng vội.
Có những thứ trong cuộc sống là không thể cưỡng cầu có được, nhưng mà quan tâm đến thì có thể bồi dưỡng.
Một tuần đầu An Chi đi tập huấn, nàng sắp xếp lại phòng hình ảnh, thay những cái bóng đèn cần thay trong nhà, cũng dọn dẹp đồ dùng trong nhà, thậm chí còn đổi vài chậu hoa mới.
Tuần tiếp theo, nàng xếp dọn lại hai giá sách trên tường.
Đến cuối tuần thứ ba, trong nhà đã hoàn toàn không còn việc gì để làm, mang máy chụp hình đi ra ngoài.
Ngôn Hề cảm thấy hoàn toàn có thể đoán trước được cuộc sống của mình sau khi về hưu. Cũng định lại đi học mấy vài thứ yêu thích, thậm chí cân nhắc tiếp tục học thư pháp mà lúc nhỏ không thể kiên trì luyện xong.
Chờ đợi mỗi buổi tối An Chi gọi điện thoại cho nàng, đây là lần đầu tiên An Chi ở ký túc xá tập thể.
"Một phòng mấy người, bốn người sao?"
"Ân, đúng rồi, các nàng rất chăm chỉ, cũng không có ai chơi điện thoại, ta lén lút đi ra ngoài gọi."
"Ân, buổi tối đi ngủ phải chú ý đắp chăn cho kín, đừng để bị cảm lạnh."
"Người thật nhiều, không quá quen ngủ cùng với nhiều người như vậy, còn phải xếp hàng để tắm rửa nữa. Tối hôm qua có người ngáy ngủ, ta cũng ngủ không được."
Giọng nói của An Chi mềm nhũn mà oán giận, lại giống như đang làm nũng.
Ngôn Hề nghe thấy vừa buồn cười lại vừa đau lòng.
"Ta muốn ăn gà nướng pho mát, muốn ăn cơm lươn, muốn ăn cánh gà chiên!" Nàng đang oán giận thức ăn ở nhà ăn không ngon.
"Được rồi, chờ đến khi ngươi tập huấn xong ta dẫn ngươi đi ăn."
"Ngươi...Sẽ đến đón ta sao?"
"Được rồi, ta đi đón ngươi."
Đã nhận được cam