Ngôn Hề mở cửa xe, Cao Ký Minh tiến lên ngăn lại nàng đang vội vàng: "Ngôn Hề, ta vốn là muốn xác định xong mới tìm người, nhưng mà ta nhịn không được! Ta đã vào làm cho Thịnh Đạt Offer, lần này ta trở về chính là muốn xử lý xong công việc bàn giao, tối đa ba tháng!"
Hắn kéo mở cửa xe nói: "Ngôn Hề! Hãy cho ta một cơ hội nữa!"
Ánh mắt Ngôn Hề phức tạp nhìn hắn. Rất nhiều năm trước, hắn muốn xuất ngoại nàng muốn chia tay, hắn cũng là cầu xin nàng như vậy, "Ngôn Hề, ai nói yêu xa không được, ta không đồng ý chia tay! Ngươi hãy cho ta một cơ hội!"
Khuôn mặt trẻ trung lúc ấy và khuôn mặt thành thục hôm nay của Cao Ký Minh chồng lên nhau. Ngôn Hề nhắm mắt lại, "Ta thật sự nhất định phải đi rồi." Nàng đưa chân vào xe, khởi động máy xe. Cao Ký Minh đứng tại chỗ một mực đưa mắt nhìn nàng rời đi.
Suy nghĩ của Ngôn Hề đã trầm lại càng thêm trầm, hít vào một hơi, gọi điện thoại cho Liễu Y Y: "Các ngươi ở đâu? Bây giờ ta đến."
"Đừng đến, đường vòng phía tây có tai nạn, băng thiên tuyết địa thế này, ngươi không qua được đâu."
"Thì ra là có tai nạn sao? Trách không được kẹt xe lâu như vậy, buổi sáng ta đi ra ngoài cũng bị quẹt phải một cái..." Ngôn Hề còn chưa nói dứt lời, liền nghe thấy An Chi vội vàng hỏi: "Di di, vậy ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao, chính là đầu xe bị đụng phải một cái." Lòng Ngôn Hề mền nhũn, "Thực xin lỗi, hôm nay ta xuất phát sớm, vốn nghĩ có thể đến đúng giờ, lúc trước ta gọi điện cho ngươi ngươi không nhận được sao?"
"Ta vừa ra khỏi cổng là điện thoại hết pin, có thể là lúc đó thì ngươi gọi đến, ta còn không biết là đã hết pin."
"A....Ta gọi điên thoại không được nên chạy qua."
An Chi nói, "Là ta ra sớm, bởi vì...Các lão sư nói muốn tổ chức một buồi tiệc động viên các bạn học đi thi đấu, ta không muốn tham gia."
Lúc này Liễu Y Y nói: "Có gì ghê gớm đâu, chúng ta không cần tham gia, chính là một cuộc thi mà thôi, chúng ta không đi! Ta hỏi cữu cữu của ngươi rồi, ngươi vào tập huấn cùng đội tuyển quốc gia, cơ hội được cử đi học cũng là rất lớn!"
"Các ngươi ở đâu? Ta đi đường vòng sẽ đến gặp các ngươi." Ngôn Hề vẫn là không yên lòng.
"Được rồi được rồi, an toàn quan trọng hơn, ta sẽ đưa tiểu An Chi về nhà an toàn." Liễu Y Y cũng không đợi Ngôn Hề đáp lời, liền bấm tắt điện thoại.
Ngôn Hề về đến nhà vẫn chờ đến hơn tám giờ, Liễu Y Y mới đưa An Chi trở về. Nàng ngồi ở phòng khách lầu một chờ các nàng.
"Trễ như vậy?" Nàng nhẹ giọng hỏi, đôi mắt trước tiên nhìn về phía An Chi.
"Ta đưa An Chi đi làm lại thẻ điện thoại, ăn cơm," Liễu Y Y đem hành lý của An Chi đẩy sang một bên, "Hôm nay quá lạnh rồi."
Ngôn Hề chú ý tới An Chi đang mặc một cái áo khoác chừa từng thấy qua, áo khoác Valentino dài màu trắng, quá dài so với nàng, cổ áo là lông thú, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng được bao ở trong đó, lóng la lóng lánh.
"Hôm nay ngươi có chuyện gì vậy? Tại sao bỗng nhiên lại cùng họ Cao đó..." Liễu Y Y đem hai chữ "hẹn hò" nuốt xuống, lén lút đánh một cùi chõ cho Ngôn Hề: "Họ Cao quấy rầy ngươi đi?"
Ngôn Hề thán một tiếng: "Trên đường đụng phải, không nhắc đến nữa, hôm nay là ta không có suy xét tốt."
"Không phải hắn kết hôn rồi sao? Sao còn níu lấy ngươi không buông, chơi trò tán tình sao?"
Ngôn Hề lắc đầu: "Không có kết hôn."
"WTF! Không có kết hôn?" Liễu Y Y kinh hô một tiếng, liếc nhìn An Chi, hạ giọng: "Cho nên hắn muốn cùng ngươi nối lại tình xưa sao?"
Ngôn Hề cau chặt chân mày, không biết biểu đạt làm sao, ánh mắt liếc qua nhìn thấy An Chi đang lẳng lặng mà nhìn nàng. Ánh mắt như sóng nước lấp loáng thanh tịnh, lại hệt như ngọc lưu ly dễ vỡ.
Trái tim của Ngôn Hề mãnh liệt cảm giác như bị một bàn tay nắm lấy rung lắc, nàng đẩy Liễu Y Y: "Sau này ta sẽ nói với ngươi."
Ngôn Hề đến gần một bước: "Đào Đào, thực xin lỗi, vốn hôm nay đã nói sẽ đi đón ngươi."
An Chi trầm mặc lắc đầu.
Liễu Y Y nhìn nhìn các nàng, dứt khoát châm thêm chút lửa: "Ngươi cũng không phải chỉ xin lỗi là xong đi? Hôm nay trên người An Chi không có tiền, điện thoại lại mất rồi, còn phải đứng trong gió lớn tuyết đại chờ ngươi lâu như vậy."
"Nhị mợ," An Chi hơi hơi quay đầu đi: "Không có, chỉ đi vài bước mà thôi..." Động tác này làm cho má lúm đồng tiền của nàng nở rộ, chờ đến khi xoay mặt về phía Ngôn Hề, dáng tươi cười đã là rất chân thật rồi, "Di di, ta cũng không phải là trẻ em, có thể tự mình về nhà, hôm nay là ngoài ý muốn."
"Chính là điện thoại mất rồi, thật đáng tiếc, đều do ta không cẩn thận."
"Mất rồi thì thôi, ta mua cho ngươi cái khác."
"Nhị mợ cho ta điện thoại cũ của nàng."
"Ồ..."
Liễu Y Y ở bên cạnh chịu đựng ê răng, cũng không muốn quản nữa, dứt khoát sớm về nhà ôm lão công lả được rồi, nàng vẫy vẫy tay: "Ta về đây, trời đang rất lạnh."
"Nhị mợ, áo khoác." An Chi đưa tay muốn cởi áo khoác ra.
"Không cần, cho ngươi a, chờ ngươi lớn hơn vài tuổi nữa cũng có thể mặc được rồi."
An Chi nói cám ơn, Liễu Y Y nhìn chằm chằm vào nàng, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, khóe mắt liếc liếc Ngôn Hề, quyết định tiếp tục nói thêm một câu: "Ngày mai đi ra ngoài đừng mặc ít như vậy, trẻ em, bị cảm lạnh rồi làm sao đi học được?"
An Chi vội vàng ngăn cản nàng không cho nàng nói tiếp nữa, mở cửa cho nàng.
Liễu Y Y đi rồi, bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.
An Chi cười cười với Ngôn Hề, kéo hành lý muốn lên lầu. Ngôn Hề cầm lấy tay cầm, muốn giúp nàng.
"Không cần, di di, rất nhẹ." An Chi tự mình kéo lên lầu, Ngôn Hề không biết làm thế nào mà đứng tại chỗ.
Nàng ảo não mà xoa đầu, đi theo lên lầu, không biết nên nói cái gì cho phải, "Đào Đào..."
Dáng tươi cười của An Chi nhợt nhạt, sau đó nói: "Ân, di di, ta mệt mỏi, ta muốn đi ngủ."
Vừa đóng cửa, An Chi liền ngồi xổm xuống. Trong phòng không có mở đèn, áo khoác dài đem nàng phủ kín, toàn thân nàng vô lực, chỉ có thể dựa vào quần áo để chống đỡ.
Có lẽ Ngôn Hề không có phát hiện ra, nhưng mà An Chi biết rõ, địa vị của Cao Ký Minh trong lòng nàng rất quan trọng, trước đây nàng chưa từng bỏ quên mình, cho dù có công tác hay là nàng có việc gì gấp gáp, cũng sẽ nói cho mình biết, đảm bảo an toàn của mình.
Nếu như các nàng chẳng qua là quan hệ thân hữu bình thường, hôm nay chẳng qua là những chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra cùng lúc, nàng cũng có thể quang minh chính đại oán giận vài câu, sẽ không khổ sở như vậy, ấm ức như vậy ...
Nếu như nàng không yêu thích Ngôn Hề, nàng có thể coi mình là trẻ em mà hảo hảo oán giận người kia vài câu. Chỉ là nàng yêu thích Ngôn Hề, nàng hy