Sau khi Ngôn gia gia xuất viện, trạng thái tinh thần cũng tương đối tốt, chẳng qua là dù sao cũng đã lớn tuổi, thời kỳ dưỡng bệnh hơi dài một chút, Ngôn đại ca cần có thời gian mới có thể sắp xếp công việc, những người khác tự giác tăng thêm thời gian ở lại lão trạch.
Ngôn Hề nhận được điện thoại của Cao Ký Minh nói muốn tới thăm hỏi.
Tháng trước hắn về nước, làm người phụ trách bộ phận kỹ thuật của công ty giải trí Thắng Đạt, mua xong phòng ở Bội thành, chính thức định cư lại đây.
Hôm nay vừa vặn cả nhà đều ở đây, hắn mặc áo len màu xám, dáng người cao ngất mi nhãn thâm sâu, cách nói chuyện dí dỏm khôi hài, làm cho người ta tìm không ra tật xấu nào.
Đây là lần đầu tiên An Chi nhìn thấy hắn, nhìn cảnh tượng hắn nhẹ giọng nói chuyện cùng Ngôn gia gia, ngồi ở bên cạnh Ngôn Hề. Nàng không muốn thừa nhận, nhưng xác thực bọn họ rất xứng đôi.
Liễu Y Y vỗ vỗ bờ vai của nàng, chỉ có Liễu Y Y biết rõ trái tim của nàng, An Chi cúi đầu xuống.
"Ân, đây là An Chi sao?" Cao Ký Minh đi về phía nàng, "Xin chào, lần đầu gặp mặt."
Dù sao An Chi còn nhỏ tuổi chưa có học được cách ứng xử thích hợp với người nàng không thích, nàng theo bản năng mà mâu thuẫn nhíu nhíu hàng lông mày nhỏ nhắn, nhìn chằm chằm vào người kia không nói lời nào.
Ngược lại Liễu Y Y đứng bên cạnh hừ một tiếng: "Lão Cao! "
Cao Ký Minh mỉm cười với nàng: "Y Y, đã lâu không gặp, còn chưa có chúc ngươi tân hôn hạnh phúc."
"Ta cũng kết hôn sắp được hai năm rồi." Liễu Y Y nhàn nhàn nói, nàng không cho hắn sắc mặt tốt, "Bây giờ ngươi không cần đi sao?"
"Không đi." Ánh mắt Cao Ký Minh tìm đến Ngôn Hề, không cần nói cũng biết.
"Hừ, ngươi đây là lãng tử hồi đầu hay là khó quên tình cũ? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng nghĩ đến chuyện lại làm tổn thương Ngôn Hề."
Ánh mắt của Cao Ký Minh có chút bất đắc dĩ: "Ta mới là người bị chia tay."
"Há, chỉ có một mình ngươi trở về thôi sao, hay là người cũ cũng theo ngươi về cùng..."
Cao Ký Minh cười lắc đầu, không để ý chút nào khi bị nàng trêu chọc, đến cùng vẫn là không đưa tay đánh mặt người tươi cười, Liễu Y Y cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Lúc trước Liễu Y Y đã biết rõ Cao Ký Minh rất được nữ sinh yêu thích, vĩnh viễn cũng không nổi giận với nữ sinh, lúc còn trẻ có thể sẽ còn có chút đắc ý kiêu ngạo, bây giờ ở độ tuổi này hắn càng thêm trầm ổn phong độ.
An Chi thờ ơ lạnh nhạt, càng cảm thấy nản lòng.
Đại khái là ánh mắt của nàng rất có địch ý, Cao Ký Minh chăm chú nhìn nàng, trong mắt có ý cười.
An Chi bất đắc dĩ gật gật đầu: "Xin chào."
"Nghe nói tháng chín ngươi liền vào Đại học rồi, chúc mừng ngươi." Không biết có phải là do An Chi nhạy cảm hay không, luôn cảm thấy trong giọng nói của hắn có loại tỏ vẻ thân thiết, có lẽ hắn coi bản thân là người nào đó của Ngôn Hề, cho nên có loại giọng điệu tán thưởng từ trên cao nhìn xuống của trưởng bối dành cho nàng, dù sao An Chi không thích.
An Chi vốn nhu thuận hiểu lễ phép hạng nhất nay bĩu môi, "Ân."
Cao Ký Minh còn muốn nói đùa với nàng mấy câu, nhưng mà An Chi hoàn toàn không cảm kích.
Liễu Y Y đứng ở một bên nén cười.
Ngôn Hề đi tới, "Làm sao vậy?"
Cao Ký Minh nghiêng đầu cười với nàng: "An Chi rất có cá tính."
Trong lòng An Chi tiếp lời của hắn: Không phải, ta chính là chán ghét ngươi.
Ngôn Hề đang muốn nói gì đó, Tâm di đi tới mời hắn buổi tối lưu lại ăn cơm.
Đêm nay coi như là tiệc gia đình của bọn họ, Ngôn gia gia Ngôn nãi nãi xuống lầu cùng mọi người ăn tối. Đại Bàn Tiểu Bàn từ trường nội trú trở về, Ngôn Dĩ Đông cũng trở về.
An Chi cảm thấy trong lòng châm châm không thoải mái. Ngước mắt nhìn trộm Ngôn Hề, mà Cao Ký Minh cũng đồng dạng mỉm cười dùng ánh mắt hỏi thăm nàng, giống như đang nói "Ngươi đồng ý cho ta lưu lại ăn cơm chiều chứ"
Có lẽ là "Ta nhìn xem ngươi có đồng ý cho ta lưu lại hay không, chạm vào đúng tâm tư của ngươi "
Nàng nhìn thấy Ngôn Hề nhìn lại hắn, ánh mắt khó có thể lý giải, An Chi cố gắng từ trong ánh mắt của nàng phân biệt ra được có chỗ nào bất đồng hay không.
"Tâm di, không cần, một lát nữa hắn liền đi." Ngôn Hề mở miệng.
"A? Lưu lại cùng nhau ăn cơm, nhiều người thì náo nhiệt một chút." Tâm di khuyên nhủ.
Lúc này Cao Ký Minh lại khẽ cười nói: "Không được rồi, cám ơn Tâm di, ta thật sự còn có việc." Sau đó ánh mắt của hắn lại trở về trên gương mặt của Ngôn Hề: "Hy vọng lần sau có thể có cơ hội."
Ngôn Hề lãnh đạm mà nhìn hắn vài giây: "Ta đưa ngươi đi ra ngoài."
Cao Ký Minh không để ý chút nào khi bị đuổi đi, ngược lại hé miệng nở nụ cười: "Được rồi."
Bọn họ cùng đi qua, Cao Ký Minh cáo biệt Ngôn gia gia và những người khác, Đại Bàn Tiểu Bàn bị trò chơi của hắn thu mua, đang hỏi lúc nào hắn lại đến, lại bị người lớn la cho.
An Chi ảm đạm mà nhìn theo bóng lưng của bọn họ cùng đi ra khỏi nhà. Trong ký ức của nàng Ngôn Hề luôn xuất hiện một mình, hoặc là cùng người nhà, hoặc là cùng nàng. Nàng cũng chưa từng nhìn thấy tận mắt, hình ảnh Ngôn Hề đi cùng một chỗ với nam nhân.
Cao Ký Minh này, và Liêu Thừa Vũ hình như không giống lắm, hắn gợi ra cho Ngôn Hề rất nhiều cảm xúc, thậm chí có thể làm cho nàng phân thần, vừa rồi Ngôn Hề cũng không có nhìn nàng, cũng không có nói với nàng một câu. Lúc nàng cũng ở đó, Ngôn Hề cũng không có nhìn thấy nàng.
An Chi đứng tại chỗ mà hoảng sợ.
Liễu Y Y nhìn thấy rõ ràng cũng chỉ có thể thở dài.
Ngôn Hề đưa Cao Ký Minh đến nơi hắn đậu xe, nói: "Về sau không có chuyện gì, ngươi không cần tới nhà ta."
"Không chào đón ta như vậy sao?" Cao Ký Minh cười nhẹ nói.
"Đến cùng là ngươi muốn làm cái gì?" Ngôn Hề nhướng mày.
"Muốn truy hồi ngươi." Hắn nói thẳng không hề e dè.
Ngôn Hề dừng một chút, xoay mặt sang một bên, lộ ra cần cổ trắng nõn: "Quá khứ đều đã qua."
"Tháng trước ta vốn đã muốn tới tìm ngươi, nhưng mà chuyện phòng ở và công ty bên kia đều có rất nhiều việc vặt, hơn nữa ông nội vừa làm phẫu thuật xong, ta biết ngươi nhất định rất vất vả..."
"Ngôn Hề, ta đã trở về, ta không bao giờ rời đi nữa."
"Tại sao ngươi cho rằng ta nhất định sẽ đáp ứng? Không phải ngươi cho rằng những năm qua ta vẫn còn đôc thân là đang chờ ngươi đi?" Ngôn Hề quay đầu lại nhìn hắn một cái, thần sắc trong mắt nàng là nhàn nhạt.
Cao Ký Minh biết rõ vấn đề này nhất định phải cẩn thận trả lời: