Trong căng phòng tối, bên ngoài mưa nhỏ tí tách tí tách có vẻ càng thêm ẩm ướt bị đè nén, nước mưa không ngừng rớt xuống mái hiên phát ra tiếng vang tí tách tí tách quấy nhiễu đến người vốn dĩ đang nằm trên giường, người trên giường chậm rãi mở hai mắt.
Nhung Diệu gian nan trở mình không cẩn thận đụng đến miệng vết thương trên gáy.
Trên gương mặt tuấn tú băng lãnh không nhịn được hiện lên một tia khổ sở, hắn hít vào một hơi, nằm nghiêng thân thể hồi tưởng lại vài chuyện phát sinh trong ba ngày nay.
Hắn vốn sinh sống ở tận thế, vì một lần ra ngoài làm nhiệm vụ bị bầy tang thi vây quanh do đó mất mạng.
Cũng không biết chính mình khi chết là tư thế như thế nào làm cho hắn không cẩn thận xuyên qua đến một thời không cổ đại không biết tên, hơn nữa hồn phách còn nhập vào một thi thể khác.
Chủ nhân thi thể này cùng hắn trùng tên họ, cũng tên Nhung Diệu, cha mẹ sau khi ấu đệ sinh ra lần lượt ra đi.
Huynh đệ bọn họ cùng tổ phụ sống chung mấy năm nhật tử hảo, chỉ tiếc sau khi ở riêng, dựa theo thông lệ địa phương con lớn nhất chết lão gia tử sẽ được một nhà con thứ hai dưỡng lão.
Lão gia tử không yên lòng hai huynh đệ nguyên chủ liền cầm theo tất cả gia sản cha mẹ nguyên tử để lại mang theo bọn họ cùng một nhà có thứ hai sống chung.
Lúc đầu hai huynh đệ có lão gia tử bảo vệ nhật tử trải qua cũng coi như thư thái nhưng sau khi lão gia tử qua đời nhị thúc một nhà liền lộ ra nguyên hình, không đối xử với nguyên chủ như trước, lại đến lúc nguyên chủ đến tuổi cưới vợ trực tiếp đem hai huynh đệ bọn họ đuổi ra khỏi nhà.
Nguyên bản hai huynh đệ không chỗ nương tựa giống như cỏ dại càng thêm bàng hoàng bất lực, nguyên chủ bất đắt dĩ mang theo ấu đệ đến nhà cũ ở trên núi, nghe đồn nơi này nháo quỷ.
Nhưng không ai nghĩ rằng nguyên chủ lúc trước cùng con nhị thúc xảy ra tranh chấp thời điểm đầu bị con lớn của nhị thúc đã thương, thêm bị nước mưa thấm vào, hơn nửa trong thời gian dài chịu đói rét vết thương chuyển biến xấu làm hắn ở trong đêm tối mưa gió kia vội vã ly khai nhân thế.
Nhung Diệu hồi tưởng lại những chuyện nguyên chủ đã trải qua không khỏi thầm than hắn thật thà quá mức, năm hắn 18 tuổi bằng nguyên chủ gặp tận thế, ở tận thế sống tạm gần mười mấy năm.
Trong 10 năm này hắn không những học được cách lạnh lùng vô tình, còn học được cách làm sao bảo vệ mình, bây giờ hắn thay nguyên chủ sống liền sẽ không tiếp tục để bọn họ bắt nạt, bọn họ nếu chủ động động tới hắn nhất định sẽ cho bọn họ nếm đủ vị đắng.
"Ca? Ngươi tỉnh rồi?"
Một thanh âm trẻ con lanh lãnh vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ của Nhung Diệu, ngay sau đó một tiểu nam hài nhỏ gầy cả người mặc vải thô nâng một cái chén lớn đi vào phòng.
Người tới là ấu đệ sống nương tựa lẫn nhau từ đó tới giờ của nguyên chủ, Nhung Ngọc, vì từ nhỏ chưa từng nhìn thấy cha mẹ ruột của chính mình nên đối với người ca ca Nhung Diệu này rất là thân cận, bây giờ hắn nhìn thấy Nhung Diệu gật đầu với mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đen thùi lùi vô cùng mừng rỡ, tay hắn nâng một chén thuốc lớn chạy đến trước giường, đôi mắt đen như có ánh sao nói: "Ca ca đến uống nước, Tiểu Ngọc nấu rất lâu, có thể uống."
"Ân, ngươi trước tiên dìu ta dậy." Nhung Diệu nhẫn nhịn đau nhức trên người khi sốt cao qua tiếp tục giải thích với Nhung Ngọc: "Ta nằm ba ngày rồi, cũng nên hoạt động một chút."
"Ừm!" Nhung Ngọc đáp ứng rất thoải mái, động tác cũng rất lưu loát đem cái bát trân quý giống như bảo bối trên tay đặt ở bàn gỗ bên cạnh giường sau đó giống như Một tiểu đoàn pháo xông lên hỏa giường, giúp đỡ Nhung Diệu dậy trên hỏa giường.
Nhung Diệu từ lúc xuyên việt tới vẫn nằm, bây giờ được người đỡ dậy đầu có chút hơi vựng, hắn nhắm chặt mắt qua một hồi lâu mới thích ứng, sau đó mở mắt ra nhìn thấy ánh mắt ân cần của Nhung Ngọc bình tĩnh giải thích:"Không cần sợ hãi, người nằm lâu đầu đều sẽ hôn mê."
"Úc, ta còn nghỉ rằng ca ca còn khó chịu." Nhung Ngọc xác định ca ca thật sự không sao rồi mới xoay người lấy cái bát trên bàn đem nước ấm đưa cho Nhung Diệu uống.
Sau khi Nhung Diệu uống xong hai tay nhỏ của hắn cầm lấy cái bát không bộ dán giống như tiểu đại nhân nói: "Ca ca hảo liền không cần tiếp tục ngã bệnh, mấy ngày nay nhờ có Trịnh a gia lên núi chăm sóc chúng ta, chúng ta mới không có bị chết đói."
Trong nhà xảy ra các loại biến cố làm Nhung Ngọc đang là tiểu hài tử tuổi tác ngây thơ hồn nhiên dần dần không còn khuôn mặt tươi cười, hơn nữa còn giống như người lớn cái gì cũng đều phải lo lắng, suy nghĩ cái này lo lắng cái kia, nghe cả người tâm địa sắt đá như Nhung Diệu đều có chút xót xa.
Hắn đưa tay xoa nhẹ đầu nhỏ của Nhung Ngọc dịu dàng nói: "Ân, sau này cũng sẽ không ngã bệnh, còn Trịnh a gia kia chúng ta ngày hôm nay tại thời điểm hắn tới phải hảo hảo cảm tạ hắn."
"Ừm!" Nhung Ngọc cười hì hì sau đó ai nha một tiếng nói: "Ca, sáng sớm hôm nay Trịnh a gia đã tới rồi, hắn dạy ta làm sao chăm sóc ngươi sau đó liền rời đi, ngày hôm nay phỏng chừng không thể trở lại."
Trịnh a gia là đại phu chân trần trong thôn, tâm địa tốt người lại hiền lành, người tìm hắn khám bệnh mỗi ngày có rất nhiều cho nên hắn chỉ có thể trời sáng lên núi, mà sáng sớm nào thân thể Nhung Diệu cũng đều sẽ sốt nhẹ cho nên không thức dậy, bây giờ biết đến cũng đành thôi.
**
Lúc xế chiều Nhung Diệu đã có thể xuống đất đi lại, hắn với sự giúp đỡ của Nhung Ngọc đi ra được gian phòng tối tâm hắn đã nằm ba ngày ban đêm.
Bây giờ là thời điểm đến muộn xuân, tuy rằng mưa xuân kéo dài đã tạnh nhưng sắc trời vẫn cứ mịt mờ, khắp nơi hòa hợp hơi nước ẩm ướt nhưng lại thanh tân, cây mơ già giữa sân bị nước mưa giội rửa đến xanh biếc bóng loáng, cỏ dại bốn phía càng thêm sinh cơ bừng bừng.
Nhung Diệu tầm mắt nhìn thấy hình ảnh cỏ dại theo gió xuân bồng bềnh lắc lư không khỏi thở dài, đi lên phía trước khom lưng bắt đầu làm cỏ, một loạt động tác này của hắn lại làm Nhung Ngọc đang đứng một bên làm tiểu tùy tùng kinh sợ, Nhung Ngọc chớp đôi mắt to, lau mắt mình một cái ngăn lại Nhung Diệu nói: "Ca, vết thương trên người ngươi vừa mới khỏi, Trịnh a gia đã thông báo ngươi không thể làm việc, hơn nữa này nhà cũ đâu đâu cũng có cỏ chúng ta nhổ không xong."
Nhung Diệu biết những lời Nhung Ngọc nói đều đúng nhưng hai người bọn họ hiện tại ngoại trừ căn nhà cũ trên núi này thật sự không còn nơi nào khác để ở, nhà cũ này tuy rằng rất cũ nát, nhiều chỗ mưa dột, trong sân còn có cỏ dại khắp nơi nhưng ở đây dù sao cũng thoải mái hơn ăn nhờ ở đậu, hắn quay lại nhìn gương mặt nhỏ đen xì đang hoảng loạn của Nhung Ngọc hạ tính tình nói: "Ca thân thể tốt hơn rất nhiều, nhổ cỏ cũng không phải chuyện gì khó, huống hồ chúng ta không nhổ cỏ làm sao quy hoạch vườn rau, hai anh em chúng ta cũng không thể vẫn luôn ăn đồ ăn