Nhận thấy ánh mắt người đối diện vẫn luôn rơi trên người mình, Vỹ Chu Đào không tự nhiên quắp quắp mấy ngón chân, tay mân mê vạt áo ấm, đầu vẫn gục xuống không dám trả treo gì thêm.
Cạch.
Cửa phòng trong lúc Vỹ Chu Đào không chú ý đã được người tiếng lớn danh lớn phận lớn mở ra.
Cô ngẩng lên, thấy ánh mắt sâu thăm thẳm của người đàn ông ra ý bảo cô đi vào phòng.
Vỹ Chu Đào không có lí do gì để trốn, ngoan ngoãn đi đến gần, theo thói quen đứng lại sau lưng chờ chủ đi trước.
Thế mà nửa ngày sau vẫn không ai chịu nhúc nhích.
Người đàn ông tiếp tục nhìn cô: "Vào đi."
Lúc này Vỹ Chu Đào mới nhận ra ông chủ của mình đang ga lăng mở cửa cho phụ nữ vào trước, nhưng cô là tôi tớ, được đối đãi thế này thành thực có chút không quen.
Ngồi vào ghế, Vỹ Chu Đào liên tục thoáng thấy bàn hợp đồng làm việc bị ông chủ xốc lên từng trang, anh hỏi: "Bản hợp đồng này ai viết?"
"Dạ con không biết."
"Không phải em?"
Vỹ Chu Đào gật đầu cam đoan, lần đầu tiên thấy sự ngu dốt của mình có ích: "Con không biết viết."
Ánh mắt anh khựng lại trên gương mặt vô tội của cô: "Ở chỗ em làm việc không dạy học?"
"Dạ có, có dạy thứ hai và thứ năm." Vỹ Chu Đào hơi hơi cúi mặt vẻ đáng thương: "Nhưng mà con chỉ học được thứ hai, còn thứ năm con phải chăm sóc cho cậu Khiêm."
"Cậu Khiêm? Là ai?" Người đàn ông cau mày nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
"Dạ cậu Khiêm là..
là bạn trai của cô Miao."
"..." Anh lơ đãng lật giấy tờ, dừng lại ở trang công việc, đọc: "Ở bên cạnh bà lớn chăm sóc đấm bóp massage, 1/24h giặt giũ quần áo cho ông bà lớn, phần lớn ở bếp học nấu ăn và dọn dẹp.
Cậu Khiêm gì đó cũng thuộc về phần công việc của em?"
"Dạ không có." Vỹ Chu Đào lắc đầu: "Tại vì cậu Khiêm, cậu ấy phải có người chăm sóc.
Thứ năm cô Miao thường không có ở nhà nên là không ai chăm sóc cậu Khiêm."
"Hắn ta bị tàn tật sao?"
"Ặc.." Vỹ Chu Đào thầm than ông chủ mới của mình là một người miệng lưỡi thâm độc, vừa ban nãy hỏi cô có bị vấn đề mắt hay không bây giờ lại hỏi người lạ có bị tàn tật què quặc gì hay không, bảo không thâm thì chắc chắn cô thâm bụng do nói xấu quá nhiều.
Vỹ Chu Đào đáp: "Dạ không có, cậu Khiêm bình thường, cậu Khiêm cũng đẹp trai, cậu Khiêm bảo cậu ấy là huấn luyện viên thể hình nên mới có cơ bụng với cơ ngực với cơ đùi."
"..." Đôi lông mày anh chau lại càng chặt: "Hắn nói với em điều này?"
Cảm thấy ông chủ của mình có hơi..
cổ quái.
Vỹ Chu Đào phận là hầu nên không dám giấu diếm: "Dạ vì cậu Khiêm tắm, con phải kì lưng cho cậu Khiêm mà cậu Khiêm đâu có che ngực che đùi gì đâu, với lại cậu Khiêm cũng dễ thương hơn cô Miao, cậu khi nào cũng nói chuyện hiền lành với con chứ không giống cô Miao."
"..."
Gian phòng phá lệ toát ra mùi thuốc súng.
Sợ rằng bản thân nói sai, Vỹ Chu Đào lí nhí bổ sung: "Nhưng mà cô Miao cũng xinh xinh, cô Miao yêu cậu Khiêm mà cắn yêu hoài luôn, với lại cô Miao cũng không có hung dữ với con, cô Miao chỉ trừng mắt con tại vì con nói chuyện với cậu Khiêm nhiều quá quên gội đầu cho cậu."
"Còn gì nữa?" Anh giương đôi mắt sắc lạnh lên nhìn, "Kể hết đi.
Em với cậu Khiêm thân thiết thế nào?"
"Dạ? Dạ cậu Khiêm tốt bụng, đẹp trai, dễ gần còn yêu bạn gái nữa!" Vỹ Chu Đào vô tư như đứa trẻ, nhận được lệnh dễ thì lập tức đón lấy, luyên thuyên: "Có mỗi thứ năm là con chăm cậu Khiêm thôi nhưng mà mỗi lần tới phòng con đều thấy cậu ấy đè hôn cô Miao tới tấp luôn, có hôm cậu chịu không nổi đè lên giường cho dễ hôn.
Rồi nhá, cậu ấy thường ăn đồ dinh dưỡng để thân hình đẹp í, nên là mỗi lần con đến cậu Khiêm đều nhường phần ăn ba bữa cho con hết, toàn là đồ ăn đắt tiền thôi.
Rồi cậu Khiêm biết con cũng thích tập thể hình nên là cậu ấy cho con bơi hồ bơi, cho con tập mấy bài tập nhẹ nhàng giữ hơi nữa."
Ngừng giây lát, Vỹ Chu Đào vốn đã nhận ra có chút sai sót ở đây, cô không nên khai ra mình được ăn đồ ăn của chủ, bảo sao sắc mặt ông chủ biến hoá nhiều hẳn đi ngay từ lần đầu gặp.
Gian phòng không biết vì nắng dừng sưởi ấm hay điều hoà bị hỏng, đột nhiên lành lạnh và âm u hơn hẳn.
Vỹ Chu Đào mím mím môi, mắt tròn trong vắt nhìn chăm chú người đàn ông ngồi đối diện.
Anh từ ban đầu đã chưa từng thấy cười, một người bình thường cho dù tiếp xúc làm việc với nhau thì nụ cười công nghiệp ít nhất cũng hiện ra, đằng này dường như anh không thích cô cho lắm.
"Tại vì con ở..
ở nhà chính từ nhỏ nhưng mà năm 10 tuổi con mới được vào hầu hạ bà Tần.
Bà Tần bảo con ngoan nhất nên mới cho con tới đây hầu ông chủ, con ưm con hứa con không ăn phần của ông chủ mà." Vỹ Chu Đào từ nhỏ đã được học cách hạ mình làm tớ, không cha không mẹ, ông ngoại cho rằng cô sẽ vĩnh viễn sống kiếp hầu hạ nên việc học cách nhượng bộ luôn lặp đi lặp lại trong ngày thường của cô.
"Tần Quốc Trường."
"Dạ?"
"Tên của tôi, 32 tuổi, em muốn xưng hô như thế nào thì tùy." Nói đoạn, người tự xưng là Tần Quốc Trường đứng dậy, thuận tay cầm theo sấp giấy tờ anh vẫn luôn cầm đi đến phía cửa sổ.
Tần Quốc Trường tựa vai lên cửa sổ, vén màn để tia nắng bạc mỏng manh rọi lên da mặt, nhắm mắt thả lỏng, thở hắc ra một hơi mạnh.
Vỹ Chu Đào ngờ nghệch gật gù đầu, vô thức sờ sờ lên vuốt vuốt tóc sau đó kéo cổ áo lên ngửi ngửi kiểm tra mùi hương, sợ rằng ông chủ của mình thực