"Mày giả ngu hay lắm Vỹ Chu Đào!" Ngọc Nga trừng đôi mắt giá lạnh nhìn cô, túm lấy gáy tóc giật ngược ra sau.
Thời khắc chứng kiến đôi mắt đầy thù hận của ả, Vỹ Chu Đào rùng mình, sốt ruột đến nhăn mặt, bấu vào tay ả xin được thả: "Chị làm gì vậy? Buông tôi ra, đau!"
"Thả mày? Mày có bị vấn đề não không?" Ngọc Nga gương thống giận, đôi mắt thù hằn khinh bỉ, hốc mắt đỏ rực, biết rằng bản thân sẽ thắng, ả quát vào mặt cô: "Con đi,ếm, mày phải xem cái chân mày hôm nay còn nguyên vẹn hay không.
Mày muốn được bế chứ gì? Tao cho mày cả đời để cậu Trường bế!"
Ngừng giây lát, Ngọc Nga cười thâm độc: "Mà tới lúc đó, không biết cậu Trường có còn muốn bế mày hay không nữa, ha ha."
Vỹ Chu Đào bị cánh tay siết chặt đau nhói, đã đến nước này, cô phản kháng bằng thừa, nhưng thiết nghĩ mọi chuyện rồi sẽ qua như bao lần, cô ngây thơ cho rằng đó chỉ là một lời hâm doạ thông thường khi Ngọc Nga quá ghen ghét cô, bản tính chị ấy luôn là vậy, cô đã quen.
"Chị thả tôi ra, đừng đùa nữa!" Vỹ Chu Đào lên tiếng, giãy dụa.
"Đùa? Đùa với mày à?" Ngọc Nga trào phùng cười to, không ngờ đến Vỹ Chu Đào giả vờ thanh cao đến cùng, ả giáng cái tát xuống mặt cô, tiếng "chát" xé da xé thịt dữ tợn hơn lồng ngực cô mỗi khi Tần Quốc Trường thừa nhận mình có hàng trăm cô bạn gái cũ.
Vỹ Chu Đào bàng hoàng ôm chặt má, tay chân mềm ra run rẩy, hốc mắt cay ngập mước, muốn khụy xuống nhưng Ngọc Nga vẫn đang túm chặt tóc gáy của cô, sau đó đá vào bụng cô một cú mạnh bạo, gót giày nhọn như thể đâm xuyên vào nội tạng.
Cô kêu lên một tiếng, lăn nhoài ra đường, khủy tay vô tình chống đỡ trượt một đường dài trên nền cứng, tê rát toàn thân.
Vỹ Chu Đào sợ tái mặt, lẩy bẩy ôm tay mếu khóc, vô thức lùi lùi về sau.
Giữa đêm đen, đáy mắt của đám người kia phát sáng như loài thú dữ, hung tợn, quái đản, khiến cô gái nhỏ không khỏi khiếp đảm.
Tần Quốc Trường nửa đêm nửa hôm đi bật đèn khắp nơi từ khuôn viên này đến khuôn viên khác, mà Tần Viên bao đời rộng như của trời, đi không mòn giày thì cũng mòn chí, thế mà anh lui khắp nơi này đến nơi khác, đến khu chính cũng náo động cả lên.
Tần Trí Dư đang ngủ say bị đập cửa ầm ầm, cố ý không ra mở cửa nhưng vì người ta quá sức kiên nhẫn, cũng vì giấc ngủ ngàn vàng, ông khó lắm mới giữ được bình tĩnh đi vặn tay nắm.
Chưa kịp tỉnh ngủ, cửa phòng bên ngoài bị đẩy vào, bật tung ra, tiếp đó là giọng nam nhân thấu lạnh: "Có Chu Đào ở đây không?"
Người đó không có kiên nhẫn, dứt lời liền tự ý bước vào, mở đèn, xốc chăn, mở cửa phòng vệ sinh, kết quả chỉ có Kim Nhu ngủ say, còn một hơi thở nhỏ nhoi của cô nhóc họ Vỹ cũng không có.
Tần Quốc Trường càng bí tắc, ngoại trừ những nơi Vỹ Chu Đào có thể đến anh đã soát kĩ, ngay cả chỗ ở của Cao Khiêm cũng không chừa, hơn nữa anh không tin sau vụ lật tẩy vừa rồi hắn còn có can đảm làm chuyện xấu với cô.
Anh như vị thần thừa sức làm Tần Viên đêm hôm đó một vụ nhốn nháo, không phải như không mà anh mới lo lắng đi tìm.
Tần Viên không thiếu máy ghi hình nhưng trong năng lực của anh chỉ có thể xem được trong phạm vi anh sống; Tần Viên có quy tắc của Tần Viên, cho đến khi đứng đầu họ Tần anh mới thực sự có được quyền nắm trong tay quyết định thực sự.
Sau gần một tiếng đồng hồ náo loạn trong Tần Viên, với sát khí bảo thủ có thể chém giết người của anh, người sợ hãi cũng cắn răng bước lên mong được khoan hồng: "Thật ra lúc mười giờ là tôi mở cổng cho các cô ấy đi, bọn họ hứa sẽ về trước năm giờ sáng, còn..
còn đi đâu thì tôi không rõ.."
Chiếc xe màu đen như thể tệch màu với màn đêm, không may làm sao thứ xe sang trọng đó dù bị bao trùm bởi màn đêm nhưng không cản nổi sát khí đang toả ra từ chính chủ nhân của nó, bánh xe với vận tốc cao lao như điên trên đường, không cần biết phía trước là hiểm nguy như thế nào, phanh ga vẫn gồ tựa điên dại.
Đoạn đường anh đi không có một bóng đèn đường thì nói gì có người, vậy mà trước mắt kia, đèn pha ô tô rọi thẳng vào đám con gái đang đá một quả bóng trên đường lộ tối đen, tiếng gào khóc thảm thương của cô gái nhỏ nhờ gió rít ra tai, lồng ngực anh chợt nhận thấy cơn đau như trái tim bị bóp chặt.
Phanh gấp-----
Chỉ còn vài mươi cm nữa thì có thể mũi xe đã tông vào đám người phía trước, bọn họ hoảng loạn tựa hồ làm chuyện xấu mà bị bắt gặp, vội vã nhặt giày, nhặt túi xách vụt chạy vào màn đêm.
Cánh cửa xe vô sức bật tung, đôi chân dài sải bước nhanh đến, có thể thấy cử chỉ chớp nhoáng bế xốc cô gái nhỏ người lắm máu me lên; tay to run rẩy vén mái tóc dài ướt đẫm qua một bên, bị một phen co thắt lồng ngực, anh khẽ khàn gọi: "Chu Đào."
Người con gái trong lòng anh vẫn nức nở khóc, máu từ ngoài tràn vào hẳn khoé mắt khiến cô nhắm tịt lại, đau đớn ôm chặt cơ thể, bụi bẩn chi chít vào bệt máu đỏ tươi chưa kịp khô.
Tần Quốc Trường siết chặt lấy cô, hốc mắt nổi đầy tơ máu, nộ khí đạt tới đỉnh điểm, ánh mắt lạnh lùng không thứ gì thấu bằng.
Anh ôm thân thể nhỏ rách rưới lên, răng nghiến chặt, nhìn vào khoảng đen vô định, giọng nói ngông cuồng, lạnh như tảng băng mùa đông: "Các người chết không toàn thây!"
Vỹ Chu Đào ôm người tanh hôi mùi máu, cả người vẫn run rẩy không ngừng, đôi mắt vô hồn không biết là nhìn đi đâu, nước mắt tuông tràn ướt đẫm, thì thào ra giọng uất nghẹn: "Cậu chủ..
cậu chủ không có..
huu..
đừng..
đau lắm..
cậu chủ sẽ thích Chu Đào mà..
cậu chủ ơi..
huu..
cậu đừng bỏ con mà..
cậu chủ..
cậu chủ..
đau.."
Trong xe cũng đã ngập mùi máu.
Tần Quốc Trường cố gắng nhẹ nhàng gỡ tay Vỹ