Sau đó, Vỹ Chu Đào mang bát cháo lên phòng ngủ, vẫn tư thế và giọng điệu đó, đều đều lí giải: "Bà nội có tâm thế học hỏi, thích nhiều điều mới.
Hơn nữa, không phải xã hội cũ của ông và bà cũng cấm người phụ nữ có chồng đi nói chuyện với người đàn ông khác."
"Cũng ở chỗ bà nội giữ thể diện cho ông, bà không thể tỏ ra lạnh lùng chán ghét người ta.
Bà cũng không trò chuyện ở mức độ đáng bị ngó lơ, chỉ ở mức ông nên hỏi thăm bà nói chuyện gì với người ta."
"Ông có thể mệt mỏi sau khi đi làm về, mỗi lần như thế tâm trạng nếu không được bà nội an ủi sẽ trở nên khó chịu? Cho nên lúc ông giận bà là lúc ông chưa được an ủi.
Bây giờ hai người không làm hoà đương nhiên sau này khi ông đi làm về, chẳng có bà an ủi nữa."
Vỹ Chu Đào cảm thấy bản thân đã có chút chuyên môn nói chuyện với người ta, thành công bảo ông cụ ăn cháo và đi xuống lầu.
Cô ngồi ở chiếc ghế sofa ngắn, tay cầm tách nước trà xem phim hoạt hình.
Tần Trí Dư từ cầu thang đi xuống, mang theo cái bát rỗng đi vào chỗ Vỹ Chu Đào.
Thấy không có Kim Nhu ở đó, ông lập tức rút đi.
Cô ngoái đầu phát hiện động tĩnh, lập tức bật dậy tò mò rón rén đi theo sau lưng.
Tần Trí Dư rõ ràng là tiếc người ra rơi nước mắt, lúc đi vào phòng bếp thì thả bát vào bồn, tỏ ra không có gì quay lưng đi.
"Rửa!" Kim Nhu ngồi trên bàn gọt hoa quả, không nhìn ông dằn mạnh một câu.
Tần Trí Dư đã già lom com, bước chân khựng lại, lề mề quay về bồn xả nước rửa bát.
Vỹ Chu Đào cắn móng tay cười tủm tỉm, nhìn hai người họ đã lớn tuổi vẫn còn ghen tuông, tức cười muốn chết.
Bởi vì chưa từng động tay vào việc nội trợ, Tần Trí Dư loay hoay xả bọt đầy bồn rửa bát, nước xả ào ào làm kinh động đến Kim Nhu, bà chau mày: "Rửa có một cái bát mà xả nước mạnh như vậy, rửa mười cái phải tốn bao nhiêu nước?"
Tần Trí Dư tắt nước, mang bát sạch trả về kệ.
Kim Nhu lại nói: "Lau cho khô."
Ông không kì kèo gì, nhìn tứ phía tìm khăn khô lau bát.
Toàn bộ quá trình cực kì mất thời gian.
Vỹ Chu Đào âm thầm ghi lại công thức, chắc chắn sau này phải dạy dỗ Tần Quốc Trường như thế.
Sau khi Tần Trí Dư định rời đi thật sự, Kim Nhu dằn đĩa hoa quả xuống giữa bàn, "Ăn đi."
Tần Trí Dư không nhiều lời, lập tức kéo ghế ngồi vào bàn ghim miếng hồng mềm đưa lên miệng ăn.
Kim Nhu rời bàn dọn dẹp sơ qua, sau đó đến lược Tần Trí Dư nhắc nhở: "Đặt ghế vào gầm bàn!"
"Không đặt vào thì chết ngay tức khắc à?"
Tần Trí Dư: "..."
Thật đỉnh! Vỹ Chu Đào kinh ngạc nhìn điệu bộ ngang ngược của Kim Nhu, không ngờ đến bà sẽ phản ứng mạnh như thế, khiến cho Tần Trí Dư hoàn toàn nghe lời.
Đến khi Kim Nhu sắp rời khỏi bếp, Vỹ Chu Đào lập tức nép vào góc, tưởng chừng sắp bị phát hiện thì ngay chỗ Trí Dư phát ra tiếng nói thân mật: "Bà xã."
Lời này nói ra, từng sợi chân lông yếu mềm của Vỹ Chu Đào dựng đứng, còn Kim Nhu trái tim tan ra chảy mật ngọt.
"Cái gì?" Kim Nhu lạnh lùng đáp.
Tần Trí Dư dùng đôi mắt mờ mờ nhìn dáng hình Kim Nhu trẻ trung gấp đôi mình, môi mím chặt, khó khăn nói: "Là tôi sai."
"Biết sai thì tốt." Kim Nhu vẫn sĩ diện nhún vai, quay người nhấc chân đi.
"Kim Nhu!" Ông nội lại gọi bà.
Vỹ Chu Đào như một con chuột, thập thò cầu xin Kim Nhu đừng nhìn sang, lòng hồi hộp tim muốn nhảy ra ngoài.
Đừng nhìn! Đừng nhìn! Đừng nhìn tui mà!!!
"Lại làm sao?" Kim Nhu tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Đối phương, giọng điệu có phần không thoải mái: "Em có cảm thấy tôi không còn trẻ trung nữa, không còn thích hợp với em?"
"..."
Khoảng lặng nhỏ.
Vỹ Chu Đào nhìn thấy Kim Nhu quay lưng đổi hướng đi vào bếp, mấy giây sau nghe thấy giọng thốt Tần Trí Dư bất ngờ, tiếp đó là tiếng khóc nấc nở của bà nội.
Ôi..
Tình yêu cứ ngỡ như vĩnh viễn ấy.
Vỹ Chu Đào vuốt vuốt ngực thở phào, lon ton nhấc chân rời đi một cách nhẹ nhàng.
Cô gái nhỏ còn chẳng nhớ nổi bản thân làm cách nào để thoát qua một ngày khi ở cùng chỗ với đôi vợ chồng già thích thể hiện tình cảm kia, nhớ lại thì cảm giác đó giống như một màn sương che chắn cô, kí ức không sót lại chút dư tàn nào.
Chiều đến, Tần Quốc Trường đến đón Vỹ Chu Đào ở bên ngoài cổng lớn.
Cô vừa nhận được điện thoại liền lập tức cuốn gói chào tạm biệt cả nhà sau đó chạy ra cổng.
Bản thân Vỹ Chu Đào không thể phủ nhận rằng cô nhớ Tần Quốc Trường muốn chết.
Thường lệ anh sẽ xuất hiện vào giữa trưa, hôm nay bóng dáng mất khuất khiến cô cảm thấy không được quen, trong lòng cũng cảm thấy buồn buồn.
Tần Quốc Trường canh thời gian chuẩn đến mức Vỹ Chu Đào vừa từ cổng chạy ra thì anh cũng đến.
Cô gái nhỏ hớn hở nhún nhún chân, gặm môi cười cười, nhanh chóng trèo lên xe.
Chưa đợi Tần Quốc Trường đòi hỏi, Vỹ Chu Đào lao sang ôm cổ anh, chu môi hồng lên hôn khắp gương mặt tuấn tú, cố ý cọ qua cọ lại làm dính nước miếng lên mặt anh, "Nhớ ông xã quá đi à, um thơm thơm."
"Bẩn quá, em tránh ra đi." Tần Quốc Trường ghét bỏ đạp tay lên mặt cô đẩy ra, tay kia đưa lên lau lau chùi chùi mặt mình, "Em cố ý phải không? Toàn là nước bọt của em."
"Nhớ anh mà!"
"Nhớ đến mức phải chảy nước miếng? Định ăn anh hay sao?"
"Anh nói như thể chưa từng uống nước miếng của em vậy!"
Đấy đấy, chính là kiểu thái độ trả treo lại tất cả vấn đề trong vòng một nốt nhạc mà sau khi Tần Quốc Trường nâng niu cô như viên ngọc thì đã xuất hiện.
Tần Quốc Trường dùng cổ tay áo lau mặt một lần nữa, hừ lạnh: "Em thì giỏi rồi! Tiếng nói của em lúc này là lớn nhất, anh không dám phản."
"Tối nay anh ngủ sofa đi nha." Vỹ Chu Đào vặn người ngồi ngay ngắn, kéo dây đai an toàn đeo