Kết quả sau khi Vỹ Chu Đào mờ mịt nhìn nhầm ông xã là bị xách mông chạy lời cời theo sau lưng khóc sướt mướt, trong khi đó còn trùm áo của anh, từ trên xuống dưới chẳng khác trộm đồ của ba.
Cho đến tận bãi đổ xe, Tần Quốc Trường ngồi vào ghế lái, Vỹ Chu Đào tuyệt vọng đứng bên ngoài nắm chặt nắm tay nhìn anh, mếu máo như trẻ nhỏ: "Bế em!"
"Đến nơi rồi, bế cái gì?"
"Bế lên xe!"
Tần Quốc Trường quay mặt sang hướng khác, ấn chìa khoá khởi động xe, "Mau lên!"
"..." Vỹ Chu Đào ấm ức mếu đỏ hết cả mặt, nói một lần nữa: "Ôm em lên xe!"
"Không ôm!" Tần Quốc Trường lạnh lùng nói.
Nắm tay Vỹ Chu Đào càng siết chặt, nghiến răng nghiến lợi, tuy nhiên tay áo và kính râm che đi mọi thứ bất mãn của cô.
Vỹ Chu Đào xoay mặt đi ra phía sau, cứ nghĩ sẽ lên ghế sau ngồi nhưng cô đi thẳng ra đại lộ.
Tần Quốc Trường chờ mãi không thấy động tĩnh liền nhòm kính hậu, lúc hồn nhập thì Vỹ Chu Đào đã mất dạng.
Dù là có đang cáu kỉnh vì chuyện Vỹ Chu Đào nhận nhầm bạn trai đi chăng nữa, Tần Quốc Trường theo bản năng vẫn kinh ngạc hoảng loạn sợ cô chạy đi mất, vội xuống xe để tìm.
Sau đó nhìn thấy cô trèo lên một chiếc taxi, không thèm quay đầu.
Tần Quốc Trường gấp gáp lên xe xoay vô lăng chạy theo, tình huống bất ngờ thế này làm anh cuống cuồng như mất trí tạm thời, hấp tấp đuổi theo ngay bên cạnh.
Chiếc xe màu nhám lạnh lùng của Tần Quốc Trường đi ngay bên cạnh chiếc taxi vàng, hạ kính xe, ngữ khí có phần tức giận: "Dừng xe!"
Tài xế liếc nhìn một cái, không đáp.
"Tôi trả gấp đôi của vợ tôi, dừng xe!" Tần Quốc Trường may còn chút kiên nhẫn, cao giọng nói lí: "Tiền ông có, tôi và vợ cãi nhau nếu xảy ra chuyện ông có đền bù được không?"
Chần chừ một hồi, xe taxi cũng tấp vào lề đường.
Tần Quốc Trường lái xe lên phía trước, đôi chân dài bước xuống sải nhanh về phía sau, mở cửa ghế sau taxi nhìn vào trong.
Vỹ Chu Đào ngồi dụi mắt, hưng hức khóc: "Ai là vợ anh? Anh tránh đường!"
"Anh xin lỗi." Tần Quốc Trường hít sâu một hơi, hạ giọng, duỗi tay nắm gáy áo Vỹ Chu Đào kéo cô như một cái bao nhỏ, "Anh bế này, bế Chu Đào này, được không?"
Nói rồi anh ôm Vỹ Chu Đào lên người, ấn đầu cô vào hõm cổ, nhẹ nhàng xoa xoa lưng dỗ dành: "Anh sai rồi, anh sai.
Anh không thế nữa, bế Chu Đào này, nhé?"
Vỹ Chu Đào không phản ứng, ngoan ngoãn cọ nhiệt.
"Mau, trả tiền cho chú!" Tần Quốc Trường một tay bế Vỹ Chu Đào, tay còn lại moi ví tiền đưa cho cô, "Anh hứa trả gấp đôi."
Cô nhỏ như một bé gái, hai tay bường ra khỏi ống tay áo lớn, mò lấy tiền thò vào đưa cho tài xế.
Sau khi thả Vỹ Chu Đào xuống ghế phụ, ân cần thắt dây an toàn vào người cô, trở lại dịu dàng như đã xé lớp mặt lạnh vừa nãy vứt bỏ, ôn hoà dỗ ngọt: "Ngoan ngoan, anh không bỏ Chu Đào đi bộ nữa, không dám nữa."
"Em nói..
giải thích mà, mà anh không chịu nghe!" Vỹ Chu Đào ấm ức đưa tay lên đẩy gọng kính dụi mắt, giọng nhão như bùn: "Em nói em không thấy gì mà, có phải muốn nắm tay người ta đâu."
"Anh biết rồi, không trách em!" Tần Quốc Trường thu mắt kính, dùng ngón tay chai sần miết lên đôi mắt sưng như hạch đào của cô, nhẹ nhàng lau nước mắt, "Sau này sẽ xem thời thế, nhé."
"..."
"Nha, đừng khóc nữa, về nhà chườm đá nhé?"
Gật gật, duỗi tay ôm cổ Tần Quốc Trường đặt môi lên hôn má anh, "chốc" một tiếng khẽ: "Đi về nhà."
"Ừm, mắt sưng hết cả rồi."
.
.
Vỹ Chu Đào đã từng nghĩ nhất định không được để Tần Quốc Trường đỏ mắt.
Nhìn thấy anh vì người nhà mà hung hăng đánh người, sự kiềm chế của anh không nỡ để kẻ thù thương tích, đôi tay anh run rẩy vì cô gặp chuyện tồi tệ.
Vỹ Chu Đào luôn cho rằng Tần Quốc Trường ngoài mặt là lớp vỏ bọc hiếm hoi, bên trong vô cùng yếu đuối.
Nhưng thời điểm cô nhận được cuộc gọi vào lúc nửa đêm, anh không nằm bên cạnh, cả gian phòng chìm trong tĩnh mịch.
Cô vốn nhút nhát, chỉ cần ở một mình liền cảm thấy sợ, trước kia khi hầu hạ cho anh mỗi đêm đều phải đấu tranh rất lâu mới có thể chìm vào giấc ngủ.
"Anh ơi." Cô gọi Tần Quốc Trường, dù biết rằng hiện anh không có ở trong phòng, điện thoại vừa nãy anh sạc ở giá cắm cũng chẳng còn.
Cô đành thò tay cầm điện thoại lên, màn hình phát sáng đập vào mắt cô một biểu tượng thỏ xám.
Đôi mày cô lập tức biểu thị tức giận, chau chau.
Nhưng cũng muốn biết thỏ xám định nói gì, lề mề nhận máy.
Môi cô khẽ hé chưa kịp nói tiếng xin chào, bên kia ồn ào đủ loại thanh âm nam nữ.
"Mấy tên điên này, cởi trói mau! Muốn làm gì thì cởi trói!"
"Nhóc con như cô đừng nghĩ đàn ông ai cũng thèm muốn, ngậm miệng vào!"
"Nhét giẻ lau vào mồm cô ta!"
"Xịt cay đâu rồi? Cô xịt chị dâu bao nhiêu ấn?"
"Khốn nạn! Bỏ tay ra, tay bẩn các người bỏ ra!"
Vỹ Chu Đào khẽ gọi: "Luna?"
Hình như đầu dây bên kia không hề nghe thấy giọng của cô.
Sau đó, sau đó nữa có một tiếng nói trầm trầm lạnh lùng quen thuộc khẽ vang bên tai: "Sợ đám người này hãm cô? Tự tin đến vậy?"
"Tôi báo cảnh sát! Toàn bộ, tất cả những lần anh hại người!" Giọng Luna hét đến chói tai.
"Để xem." Lại là giọng nói hờ hững lạnh nhạt đó: "Xem cô còn có thể làm người bình thường được hay không."
Âm thanh ám ảnh trong đầu Vỹ Chu Đào vang lên, giống như tiếng máy kích điện mà lần đó Luna đem kề sát tai cô, cố ý làm cháy tóc của cô.
"Đừng..
đừng mà! Em sai rồi, em sai rồi, anh Tần! Anh Tần, em sai rồi! Anh đừng làm bậy!"
Mấy ngón tay Vỹ Chu Đào lúc này hoàn toàn tuyệt vọng run rẩy, điện thoại rơi xuống giường, hốc mắt nóng rát như bỏng.
"Định kích Chu Đào ở đâu?" Tiếng máy rè rè càng trở nên lớn rõ.
Vỹ Chu Đào cầm