Edit by Cam
Cuối cùng cũng có một tia không khí trong lành chuôi vào khoang mũi, tôi dọn sỏi đá ở cửa hang, chui cả người ra khỏi nham thạch, cảm nhận không khí mới mẻ so với mẹ ruột còn thân thiết hơn: "Giải Ngữ Hoa---!"
Âm thanh giống sói tru vang lên trong đêm khuya ở thâm sơn cùng cốc làm người nghe không khỏi rùng mình, tôi như con chó chết ghé vào hang động: "Họ Trương, tỉnh tỉnh, ca mang ngươi ra ngoài, nhìn ánh trăng kìa, là mặt trăng đó." Nói xong tôi lại ngẩng đầu rống: "Giải Ngữ Hoa cậu ở đâu?!"
Có tiếng sỏi đá vang lên, rốt cuộc Hoa Nhi đã tới, tôi nhìn mặt cậu ấy, làm cho tim chính mình chậm đi nửa nhịp, mặt cậu ấy trắng bệch, đôi mắt mèo lóe sáng như ma trơi, trên người đầy vết thương.
Biểu tình đờ đẫn, như vừa phát điên xong.
"Làm sao vậy? Hạt Tử không phải cùng cậu ở bên ngoài tiếp ứng sao? Người khác đâu?"
Ngay khi Tiểu Hoa nghe đến Hạt Tử, xoay người nôn thốc nôn tháo giống như nghe thấy ác thần.
Tôi sửng sờ, lẳng lặng chờ cậu ấy nôn xong, co rút quỳ trên mặt đất.
Sơn cốc yên tĩnh, một tôi mình đầy thương tích và ba người tàn tạ khác ngã xuống, lòng tôi rối như ma, nhìn lại Tiểu Hoa rốt cuộc nôn xong, thật sự cảm tạ thần linh.
Hoa Nhi nôn xong, ngây người một lát, không nói lời nào cùng tôi lôi hai người bên trong hang đá ra.
"Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, cậu làm sao vậy?" Tiểu bạch kiểm kia thế mà không phản ứng tôi, chỉ đem hai người trên mặt đất vặn lên kiểm tra, tôi dứt khoát nằm ngửa trên mặt đất, thở phì phò.
Chỉ thấy Tiểu Hoa sắc mặt trắng bệch, xem xét Bàn Tử, sau đó xua xua tay với tôi: "Không sao đâu." Nhưng khi nhìn Tiểu Ca, sắc mặt cậu ấy lại thay đổi.
Tôi nằm trên cỏ thở dốc, trong lòng lộp bộp căng thẳng.
Hoa Nhi thở dài, ngồi trên mặt đất nói: "Người này tôi không cứu được."
Tiểu Ca phải chết?? Tôi từ trên mặt đất ngồi đậy, toàn thân đau muốn chết, "Không thể nào, gen y đặc biệt, không chết được."
Tiểu Hoa lắc đầu: "Mất máu quá nhiều, không qua khỏi đêm nay."
"Tôi hiện tại liền dẫn y ra ngoài." Tôi chống chân ngồi đậy, xương khớp toàn thân răng rắc kháng nghị.
Tiểu Hoa cũng nhìn ra tôi cách cái chết không xa, trừng đôi mắt mèo, "Các người ra thế nào? Thôn trang gần nhất ở đây cũng phải đi tới hừng đông, cậu cùng y đều sẽ chết trên đường đi."
Tôi cuối đầu nhìn gương mặt tái nhợt nhuốm đầy máu của Tiểu Ca, dưới ánh trăng đặc biệt an tường, tôi quay đầu lại nói với Tiểu Hoa: "Tôi đưa y đi, cậu nói cho tôi biết phải đi bên nào đi."
Hoa gia nhìn vào đôi mắt tôi, xem chừng nửa phút, sau đó rũ mắt, giơ bàn tay mảnh khảnh lên: "Đi về phía bắc, rẽ qua hai ngọn núi, dưới núi có một ngã rẽ, có thể đợi xe ở đấy, nhưng mà cậu..."
"Đi!" Tôi cắn chặt răng kéo Muộn Du Bình lên, bỗng nhiên Muộn Du Bình nâng tay lên, dùng sức đẩy tôi ra, tôi ngồi bệt dưới đất, thấy Muộn Du Bình mở ra hai mắt sâu không thấy đáy nhìn tôi.
"Anh làm gì?" Tôi mắng một câu.
Muộn Du Bình chỉ nhắm hai mắt lại, sâu kín nói: "Tôi không cần sống thêm nữa, tôi không muốn hại chết cậu." Tôi nghe xong những lời này, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nước mắt không biết vì sao mà chảy xuống.
"Tiểu Ca, đừng đùa nữa, để Hoa gia nghe thấy lại chê cười đó." Tôi đẩy ra tay Muộn Du Bình, không tự chủ được đem y cõng phía sau, mượn chút quần áo Tiểu Hoa đem y cột trên người, nhìn lại nói với cậu ấy: "Chúng tôi đi rồi Bàn Tử liền phiền cậu chiếu cố." Nói xong đứng dậy đi về hướng Tiểu Hoa chỉ.
Phía vang lên tiếng cười khoan thai của Tiểu Hoa: "Bách niên hảo hợp a." Tôi thật không biết phải nói gì khi trở về đây.
Trăng lạnh trên cao, vạn linh trong sáng.
Muộn Du Bình trông gầy nhưng lại rắn chắc, còn rất nặng, không biết tôi từ đâu bốc ra một cổ khí lực, cõng y chạy như điên.
Nơi chúng tôi gặp Tiểu Hoa là khoảng đất bằng kẹp giữa hai sườn núi, theo hướng Tiểu Hoa chỉ, ở không xa có một ngọn núi, không dốc, nhưng đường còn rất dài, có một con đường do tiều phu dẫm nên, dưới ánh trăng miễn cưỡng khó có thể thấy rõ.
Tay chân tôi cùng đặt trên đường nhỏ, bám vào dây cổ thụ mà trèo lên trên, mồ hôi thi nhau chảy xuống như mưa.
Bỗng nhiên một đôi tay lạnh lẽo chạm vào mặt tôi, bên tai vang lên âm thanh gần như tiếng rít của Muộn Du Bình: "Ngô Tà, quên đi."
Trong lòng nóng lên, y còn có thể nói chuyện xem ra sẽ không chết nhanh như vậy, tôi cắn răng một cái, đẩy nhanh tốc độ tay, vừa trèo vừa nói: "Tiểu Ca đừng nháo, nghe tôi."
Lời còn chưa dứt, tay Muộn Du Bình trên mặt tôi đã chuyển qua cổ: "Buông ra, bằng không tôi động thủ."
Tôi mặc kệ tiếp tục bò: "Anh muốn đi không dễ như vậy, anh muốn chết ở đây, tôi liền đi theo anh."
Ngón tay Muộn Du Bình do dự, lòng tôi nghĩ, tiểu tử này mất máu nhiều quá nên hồ đồ, dù có điên lên mà bóp chết tôi tại đây, tôi cũng phải lết đến quốc lộ, bò càng gần, khả năng bị lại càng lớn, nghĩ thế tôi liền dùng hết khả năng bò về phía trước.
Sau một hồi trầm mặc, Muộn Du Bình nói: "Vì sao muốn đi cùng tôi? Có cái gì tốt?" Lòng tôi nói: Trời ạ, mau nhìn, đây là đâu? Nhiều năm như vậy lần đầu nghe được Muộn Du Bình nói nhiều như thế.
Hôm nay tôi nghe được rồi, tốt nhất cứ để y tiếp tục nói như thế, thanh tỉnh vẫn tốt hơn, liền theo y nói năng bậy bạ: "Đi theo anh nhiều năm như vậy tôi quen rồi.
Còn có, Tiểu Ca, mạng tôi là anh cho, ở Lỗ Vương cung anh cứu tôi một lần, ở Tây Sa cứu tôi hai lần, ở Vân Đỉnh Thiên Cung mấy lần thì tôi quên rồi, tôi vốn dĩ không muốn sống nữa, nhưng anh đều cứu tôi, anh phải phụ trách chứ." Lời này cũng không phải giả, những năm gần đây cùng Tiểu Ca vào sinh ra tử, sự ỷ lại Tiểu Ca của tôi cơ hồ đã trở thành thói quen không thể bỏ được, khi y nói tôi đi để chịu chết một mình, tôi cảm giác mình như tiểu miêu tiểu cẩu bị vứt bỏ, trong lòng xuất hiện cảm giác mất mát khó nói.
Tôi lại tiếp tục nói bậy: "Tiểu Ca, tôi vừa rồi không phải nói, anh nếu chết, tôi liền đi theo anh.
Muốn chết thì chết chung, tốt nhất là một đao xuyên hai chúng ta cùng một chỗ,