Edit by Cam
Cả quãng đường đi không chuyện để nói, Giải Ngữ Hoa cũng một mực nằm trong chăn bông chẳng chịu tỉnh.
Vương Bình nhường cho Bàn Tử ngồi cạnh Vương Cát, nhưng có vẻ Vương Cát vẫn còn giận lắm, nhìn hắn một cái cũng không thèm.
Bộ dạng thiếu nam xử nữ của Bàn Tử làm tôi không thể không xem thêm vài lần.
Tiểu Ca khi ở chỗ đông người tự nhiên trở thành một tên nhàm chán, điểm khác biệt duy nhất chính là tôi đi nơi nào y liền đi nơi ấy, đến cả đi vệ sinh y cũng nhất nhất canh ở ngoài, điều đó đã làm cho tôi dở khóc dở cười một trận.
Cuối cùng y co lại bên người tôi trộm ngủ gật, tay cũng lén nắm góc áo của tôi không chịu buông ra.
Điều khiến người ta bất ngờ suốt chặn đường chính là Hắc Nhãn Kính, hắn ngồi bên người Tiểu Hoa, canh chừng sắc mặt thay đổi của cậu ấy và rồi phát ngốc nhìn cái cổ trắng ngần lộ ra khỏi áo sơ mi hồng phấn.
Sau bốn, năm giờ cất cánh thì trướcucs chín giờ máy bay cũng hạ cánh trên một sân bay ở Ngân Xuyên.
Ngân Xuyên thuộc Ninh Hạ, quốc gia cổ đại Tây Hà, một ốc đảo trên sa mạc và là viên minh châu quý giá từ thời xa xưa.
Vùng đất rộng lớn nhưng dân cư thưa thớt với cồn cát xoay quanh, các hồ nước tự nhiên lớn lớn bé bé rải rác như sao trên trời.
Khi bước xuống máy bay, một làn gió đêm khô ráo thổi đến làm cho tên thư sinh sống vùng Giang Nam là tôi ho khan không ngừng, Tiểu Ca ném áo khoác lên người tôi và vươn tay ra ôm lấy vai tôi, chúng tôi cùng nhau đi xuống.
Phía dưới máy bay một thân hình tinh tráng dựa trên chiếc xe việt dã, được rồi, người đó chính là Phan Tử.
Tiểu Ca ôm bả vai tôi có hơi do dự, cuối cùng vẫn là nắm chặt tay, cứ như vậy đi xuống ngừng ở trước mặt Phan Tử.
Mặt đối mặt một lúc lâu, cuối cùng Phan Tử thở dài lắc lắc đầu, kéo cửa sau xe bảo chúng tôi đi lên.
Cái mũi không biết cố gắng của tôi thế mà hơi hơi ê ẩm một chút.
Phan Tử yên lặng không tiếng động lái xe mang chúng tôi đến một khách sạn nhỏ.
Tôi về phòng cất hành lý trước, đương nhiên vẫn là Tiểu Ca canh phòng cho tôi.
Thu dọn đồ đạt xong tôi muốn đi ra ngoài, khi đi ngang qua cửa, tôi bất tình lình bị y kéo lại qua trao cho một nụ hôn thật dài, cảm giác hôn bao nhiêu cũng đều không đủ.
Lúc trở ra, ngoài phòng khách đã được ông chủ khách sạn bày cho một bửa khuya thịnh soạn.
Hạt Tử, Bàn Tử, Phan Tử và Vương Cát đã ngồi vào đầy đủ,.
Bên kia Bàn Tử mặt mày hớn hở cùng Phan Tử bậy bạ, còn Hắc Hạt Tử chỉ ngồi nhìn bàn ăn, sắc mặt thất thần một cách khác thường.
Chúng tôi vừa tới thì hắn ngẩn mạnh mặt lên, phát hiện người đến là chúng tôi hắn lại suy sụp cúi đầu xuống.
Xem ra người hắn đợi hoàn toàn không phải chúng tôi.
Một vòng người đã ngồi ổn định, chúng tôi bắt đầu chậm rãi dùng cơm.
Không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào, chỉ có một Hắc Hạt Tử mất hồn mất vía, đôi đũa máy móc chọn mớ rau trước mặt.
Tôi khều Muộn Du Bình, y cũng cau mày lắc đầu nói xem không hiểu.
Thực tế, trên bàn chỉ còn thiếu một người thôi.
Một lúc sau, đũa trong tay Hắc Hạt Tử dừng lại, Vương Bình từ trên lầu đi xuống, mà phía sau ông, chính là Hoa nhi trắng nõn mềm mại.
Tiểu Hoa nhìn trên bàn ăn một lượt, híp mắt nhẹ giọng nói một câu: "Để các vị nhọc lòng." Nói xong cậu ấy chỉnh lý vạt áo và chọn một nơi cách rất xa Hắc Hạt Tử ngồi xuống, múc một chén cháo trắng không nói một lời cuối đầu ăn.
Vương Bình đi đến bên cạnh Vương Cát ngồi xuống, Vương Cát duỗi tay xuống dưới bàn, tay được Vương Bình đón lấy và viết mấy chữ vào lòng đó, Vương Cát cắn môi không nói.
Trên bàn ăn phục hồi tĩnh lặng, bầu không khí càng thêm nặng nề.
Ngột ngạt hết nửa ngày, Bàn Tử thật sự nhịn không nổi quăng ngã bát cơm: "Mấy vị huynh đệ, canh lòng dê mọi người có uống qua chưa?" Tôi vội chưa kịp tiếp lời, muốn hỏi mấy ông chủ có thể ngưng tại đây hay chưa.
Nhưng lúc này cửa lớn đã mở ra, kèm theo một trận gió đêm thổi vào chính là Hoắc Tú Tú cả người phong trần mệt mỏi.
Tú Tú một thân lữ trang, chân mang đôi giày da cừu cổ ngắn, chiếc quần baggy rộng được cố dịnh bằng thắt lưng da với áo khoác ngắn năng động bên ngoài.
Hợp lại trên đầu là búi tóc có phần hỗn độn vì bị gió đêm thổi.
Gương mặt không mang theo nhiều cảm xúc nhưng ẩn trong đôi mắt to là cảm xúc bất an.
"Tú Tú." Trên bàn hai ba giọng nói đồng thời vang lên, Tú Tú ổn định hơi thở, chào hỏi mọi người rồi đi đến bên cạnh Tiểu Hoa.
"May mà đuổi kịp, máy bay đến trễ một chút, còn có đường khó đi quá..." Lời nói chưa hết Tú Tú đã bị Tiểu Hoa kéo qua ôm lấy, vùi mình chôn vào lòng ngực cô nàng.
Hắc Nhãn Kính đối diện mặt như cách thủy, chỉ lẳng lặng nhìn tất thảy, chén trà giơ lên trong tay một lúc lâu cũng chưa có hạ xuống.
Tình huống kiểu này mặc kệ là ai cũng chịu không nổi, tôi và Bàn Tử vội vàng đứng dậy, vừa nói vừa cười gọi cho Tú Tú một bàn đồ ăn mới nóng hổi.
Hoa nhi lại nâng đôi tay có phần gầy gò lên: "Ông chủ, cho tôi một bình rượu trắng, quý nhất."
"Hoa nhi, rượu không được." Hắc Hạt Tử ở đằng sau đứng lên, dọa tôi và Bàn Tử nhảy dựng.
Nhưng còn chưa dứt lời, hắn đã Tiểu Hoa đã đập thẳng ly trà vào mặt.
"Cút!"
Hắc Hạt Tử lau mặt ngồi xuống nhìn sang Vương Cát, Vương Cát xua xua tay.
Bên kia Tiểu Hoa đã rót đầy ly rượu trắng, ngửa đầu uống sạch.
Hạt Tử không nói nữa, chỉ từ xa uống trà rồi nhìn cậu ấy.
Bửa khuya ăn xong, mọi người chuẩn bị đứng dậy muốn rời đi, Tú Tú đứng lên thuận miệng hỏi: "A Cát phòng chị ở đâu, em ngủ cùng chị." Ai biết Tiểu Hoa đột nhiên Tú Tú kéo lại, giữ chặt làm Tú Tú không thể cử động.
"Tú Tú, đêm nay em bồi anh ngủ đi."
Tất cả mọi người sững sờ, chỉ thấy Hạt Tử đứng dậy đi đến trước mặt hai người.
"Hoa nhi, lại đây tôi cho cậu uống thuốc."
Tiểu Hoa đứng phắt dậy, giơ chân đá vào ngực Hắc Hạt Tử, cú đá này cơ hồ đã làm cho Hắc Hạt Tử bay lên va mạnh vào bàn, hắn ôm ngực ngồi xổm xuống.
Tiểu Hoa thu chân, ôm ngang Tú Tú đi thẳng lên lầu.
Bàn Tử bước qua muốn đỡ Hắc Hạt Tử dậy nhưng bị xua tay đẩy ra.
Hắn không nói một lời chờ cho hơi thở ổn định rồi tự mình đứng lên trở về phòng.
Những người đứng ngoài cuộc chúng tôi chỉ biết nhìn nhau, cho nhau những lời chúc ngủ ngon rồi ai về phòng nấy.
Tôi cùng Tiểu Ca trở về phòng, chúng tôi tắm rửa và thau bộ quần áo sạch sẽ.
Trèo lên trên giường, y ngồi bên đầu giường còn tôi thì dựa vào người y, để y vuốt ve mái tóc của mình, hai chúng tôi câu được câu không trò chuyện.
"Tiểu Ca, Tiểu Hoa đây là làm sao vậy?"
"Cậu còn tâm tư quản chuyện người khác?" Một tay y chơi đùa loạn tóc có hơi xoăn của tôi, nói.
"Sợ cái gì chứ? Tôi biết anh nhất định có thể đem giải dược mang ra, thật sự không được thì hai chúng ta cùng chết ở trong, cùng làm một đôi phu thê bánh tông."
Tiểu Ca nghe xong vỗ vỗ đầu tôi, cuối người nhẹ nhàng hôn môi, trong cơn mê, tôi đã nghĩ rằng thế gian này chỉ còn tôi và y.
Giữa những nụ hôn, di động Tiểu Ca đột ngột đổ chuông.
Này là khi ở nhà tôi tôi đã mua cho y, lúc đó tôi còn đặt biệt tìm nhạc Doraemon cài làm chuông điện thoại.
Y dừng miệng, ném cho tôi một cái ánh mắt ai oán rồi mới đi xem di dộng.
"Ai vậy?"
Y nhìn nhìn: "Hạt Tử." Sau đó nhấc máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Hắc Hạt Tử.
"Câm điếc, tới bồi tôi một lát đi."
"Ừ." Muộn Du Bình không chút nghĩ ngợi đáp ứng, treo điện thoại.
"Cậu ngủ trước đi, tôi đi xem Hạt Tử."
Tôi đi với anh, những lời này tôi suýt chút thì đã buộc miệng nói ra, cố gắng nuốt xuống, tôi xua tay ra hiệu y cứ đi.
Tiểu Ca khoác áo đi xuống đất, đi đến cửa lại quay trở về, đứng trước giường nói với tôi.
"Cậu cũng đi đi, tôi sợ Giải Vũ Thần nháo lên, rốt cuộc cậu cũng thân với cậu ta hơn một chút." Tôi nhảy xuống giường đi đến bên cạnh y, hóa ra y còn dính tôi nhiều như vậy.
Ra khỏi cửa, cách hành lang không xa chính là Hắc Hạt Tử giống như người chết ngồi vật ở góc tường.
Trên mặt đất ném một đống tàn thuốc và bầu rượu ngỗn ngang.
Nhìn thấy tôi hắn một chút cũng không ngoài ý muốn, Tiểu Ca bước tới, ngồi kế bên cạnh hắn.
"Uống nhiều như vậy." Tiểu Ca rầu rĩ nói.
Hắc Hạt Tử lắc đầu, đưa tay ra, trên cổ tay hắn đầy những vết sẹo mới cũ khác nhau, là dùng dao rạch.
Tiểu Ca muốn nói nhưng lại thôi, Hắc Hạt Tử ngược lại là cười ha hả.
"Là do tôi làm, tự mình đào hố tự mình nhảy xuống." Hắc Hạt Tử nghiêng đầu, há miệng, để cho làn khói thuốc trong miệng từ từ bay ra, hòa tan vào không khí.
"Ngô Tà, có mang thuốc không." Tôi lắc lắc đầu.
"Giúp tôi mua một bao đi."
Tôi nhìn Tiểu Ca, khi