Edit by Cam
Hắc Hạt Tử ngồi tại chỗ năm phút sau đó đứng lên chỉnh lý quần áo, khóe miệng mỉm cười không thay đổi từ trong góc đi ra nói với Tiểu Ca: "Đi thôi."
Tiểu Ca gật gật đầu, xoay người đến ven tường sờ soạng, hai ngón tay đặt biệt dài chuẩn xác cắm vào khe nứt của vách đá, móc nhẹ ngón tay vào bên trong, có tiếng lộp bộp, lối đi chúng tôi vừa vào đã bị phiến đá che đậy kín mít.
Những viên gạch xanh ở phía trước chậm rãi di dời, lại một gian phòng hình vuông khác lộ ra, nối liền với căn phòng lúc nãy, tựa hồ căn phòng đã mở ra gấp đôi.
Mấy người chúng tôi chiếu vài đạo đèn pin vào trong, nhìn từ trên xuống dưới, vật liệu ở tường và mặt đất của sảnh vuông mới mở đại khái giống với căn phòng chúng tôi đang đứng, nhưng nhìn qua thì công nghệ mài giũa tựa hồ tinh xảo hơn một ít.
Với bài học đau đớn vừa nãy, lúc này đây bao gồm cả Bàn Tử ở bên trong, không một ai dám tùy tiện bước lên phía trước, cũng chỉ có một vài ánh đèn pin là không thể không thăm dò từ trên xuống dưới.
Không lâu sau, tất cả ánh sáng đều dừng ở bức tường đối diện.
Ở bức tường đối diện, một tường chữ cổ được khắc một cách nghiêm chỉnh, tính sơ thì cũng dài cỡ mấy trăm chữ.
Dưới chân tường bày biện mấy món đồ vật khiến người nhìn thoát qua khó lòng tìm được lối vào.
Dựa vào bức tường, có một cái bàn nho nhỏ được đặt ở chính giữa và chỉ có một chân dưới bàn cắm vào những viên gạch xanh trên mặt đất.
Bên cạnh bàn bày một cái đệm hương bồ¹ bộc bằng vải lụa xanh đen.
Hai thứ này này chẳng qua chỉ là mấy vật dụng bình thường, nhưng những thứ bày biện trên bàn kia, thật sự khiến người ta không thể rời mắt.
Đặt ở trên bàn kia là một tòa bảo tháp lưu li² năm tầng, cao bất quá chỉ một thước* nhưng lại được điêu khắc tinh tế tỉ mỉ thành năm tầng.
Tần dưới chót là hoa lá, tầng hai động vật nhỏ, tầng ba chim muôn, tầng bốn mây trời, đỉnh là một con kỳ lân lả lướt bước trên mây.
Ở giữa mỗi tầng lầu đều có một viên châu bạc tròn xoe.
Toàn bộ tháp điêu khắc bằng lưu li rõ ràng từng chi tiết nhỏ, dưới ánh đèn pin nó như phát ra thứ ánh sáng đầy màu sắc.
Dù là người gặp qua vô số loại minh khí như Bàn Tử cũng nhìn đến ngây người.
*1 thước ~ 33 cm.
Cũng may, lần này Bàn Tử cuối cùng cũng kiềm chế được lòng tham bất khả chiến bại của mình, đem câu "minh khí" chưa kịp thốt nuốt vào bụng.
Bàn Tử thành thành thật thật đem ánh đèn pin chuyển qua bức tường, hướng qua tôi tạc một câu: "Thiên Chân, tới cậu kìa."
Tôi thở dài một hơi, giống như mỗi lần hạ đấu tôi chỉ có mỗi cái công dụng này.
Theo ánh đèn pin tôi nhìn về chữ trên bức tường.
Trong mộ không trải qua mưa gió, những văn tự trên tường chỉ như vừa khắc hôm qua.
"Trương thị...!Cửu tin...!Là giới thiệu về đấu này..." Tôi chậm rãi đọc.
"Theo phong thủy hàng năm xoay chuyển, dựa thiên địa người có thể đo đạc." Không chờ tôi đọc xong Tiểu Ca đã lưu loát thay tôi đọc tiếp.
Xong rồi, vai trò duy nhất của tôi cũng bị Tiểu Ca xem thường rồi.
"Cửu cung chia làm ba phần, dưới ba cung chủ vật, giữa ba cung chủ nhân, trên ba cung chủ tâm.
Mỗi cung lưu một người mà thủ cho đến khi trở về.
Từ bỏ một người tức là từ bỏ tất cả.
Bỏ đi một người tất sống mà dư một người tất cả sẽ toàn diệt.
Chỉ có tin tưởng mới có thể sống sót."
"Ừm Tiểu Ca này, văn học của cậu có vẻ không tồi nha.
Thi đại học điểm ngữ văn được bao nhiêu thế?" Bàn Tử nói.
"Thiên Chân, ý gì? phiên dịch phiên dịch." Bàn Tử quay đầu nhìn tôi, không giấu được hoảng sợ, vẻ mặt của tôi lúc đó khẳng định rất khó coi.
"Tiểu Ca, bên trên nói chính là cái đấu này sao?" Tôi có chút hoảng hốt.
"Ừ."
"Thiên Chân, có ý gì?"
"Để tôi nói." Vương Cát ở phía sau tôi nói chuyện.
"Trương gia Cửu cung tổng cộng có chín cung, mỗi năm theo phong thủy biến hóa mà hình thành các lộ tuyến khác nhau.
Người như Lộc Lâm có thể tính ra lộ tuyến của mỗi năm.
Và năm nay là "cửu tin", phải đi đủ chín cung, thuộc loại khó đi nhất."
"Vậy dưới ba cung trên ba cung là ý gì?" Phan Tử hỏi tiếp.
"Ba cung đầu tiên đều là nói về cơ quan ám khí, cũng giống như bát quái huyền bản chúng ta vừa đi qua.
Ba cung trung gian có quan hệ với vật sống, hẳn là bánh tông độc vật các loại.
Ba cách cuối cùng liên quan đến nhân tâm, cái này không nói rõ được."
"Thôi bỏ bà rồi, Tiểu Ca, nhà các cậu chơi cái này làm gì? Không phải chỉ là chôn lão bà sao?" Bàn Tử lại nói bậy, phỏng chừng loại đấu này hắn cũng chưa từng nghe qua.
"Nhà họ Trương lấy vợ ngoại tộc vốn dĩ là chuyện đại nghịch bất đạo*, không đua mạng nháo trời thì làm sao tổ tiên Trương gia chịu đồng ý." Hắc Nhãn Kính dựa vào tường, chơi đùa cây sung trên tay nói.
"Đó là lý do người Trương gia xây ra một cái quái đấu.
Mấy ngàn năm trôi qua thê tử khác họ nhập vào Trương gia cũng chỉ có mấy người."
*Gốc là "ly kinh phản đạo" ( chữ hán: 離經叛道, pinyin: lí jīng pàn dào), nó có rất nhiều ý nghĩa ví dụ như: ngang ngạnh, bướng bỉnh, phản đạo, phản loạn, bất trị, chống đối, trái nguyên tắc, đại nghịch bất đạo...!tùy ngữ cảnh chọn nghĩa thích hợp.
Chỉ có mấy người? "Nhưng vừa rồi ở cửa vào có tới mấy trăm món treo trên dây thừng mà?" Ý nghĩ của Bàn Tử giống như tôi.
"Mấy cái khác đều là tế bái thôi." Hắc Hạt Tử cười đáp.
"Tôi đệt! Thiên Chân, chồng cậu dẫn chúng ta tới cái chỗ quỷ gì vậy nè? Bàn gia tôi còn tưởng là đến hưởng tuần trăng mật! Mấu chốt là cát cậu còn mang theo Vương Cát nhà tôi đến!"
Giờ phút này, tôi phản phất có thể nghe dược thanh âm dây thần kinh bạo phát trong đầu Vương Cát.
Quay đầu nhìn lại, trên mặt Vương Cát cư nhiên là biểu tình cam chịu, trợn trắng mắt nhìn trời nói.
"Các người đừng nghe tên mập kia bậy bạ, tôi là vì Vương gia tộc trưởng mới tới đây.
Nếu tôi dò đấu này trở về, người Vương gia sẽ không còn gì để nói.
Còn có, tôi cầu các cậu ai có thể tới nói cho tôi biết cách để làm tên mập này câm miệng được không? Tôi thật sự chịu không nổi." Vương Cát cúi đầu đem mặt vùi vào lòng bàn tay.
Tôi đi qua vỗ vỗ bả vai cô, bất đắc dĩ lắc đầu, tâm nói: Cô gái, lấy chồng theo chồng, gả cho tên ngốc thì đành giả ngốc theo đi.
Lúc này Vương Bình đứng ở phía sau Vương Cát thình lình vươn tay chụp lấy tay tôi.
Tôi sửng sốt, vị Vương đại tiểu thư còn không cho người ta chạm vào sao? Nhìn thấy Vương Bình cầm tay tôi xem kĩ chỗ móng tay.
Lòng tôi chợt lạnh, xem xem móng tay, quả nhiên, màu đen đã lan ra quá nửa.
Tiểu Ca thấy thế bước nhanh qua giữ chặt tay tôi nhìn, sắc mặt y càng thêm tái nhợt.
Vương Cát cũng thò người qua dòm một chút nói: "Nhanh đi thôi."
Tôi rút tay về: "Có ý gì vậy?" Thế mà không ai để ý đến tôi.
"Tiểu Ca?"
Y không trả lời, chỉ nói: "Lại đây." Nói xong nhấc chân đi vào sảnh vuông phía trước.
Vài người theo Tiểu Ca lục tục đi qua, tôi đứng ở mặt sau, có cảm giác bản thân là đứa trẻ lẫn vào đám người lớn.
Đúng vậy, những người phía trước này đều là những vị thần đấu tranh với cái chết đi tới, chỉ có tôi là cái con chồng trước, là của nợ.
Tôi thở dài đi theo, đứng ở phía sau Tiểu Ca.
Đi qua liền nghe được Hạt Tử và Tiểu Ca thì thầm thương lượng: "Cung này để ai giữ?"
Tiểu Ca trầm mặc.
"Tôi là không được, ba cung tâm tôi phải đi.
Tính tình nóng nãy cũng không được, Bàn Tử và Phan Tử đều không thích hợp."
Tôi nghe nhưng không hiểu ra sao, này là có ý gì?
Bọn họ không để ý tới, vẫn chăm chú cúi đầu suy nghĩ.
Bàn Tử ở bên này cũng chờ không kịp, bàn tay hướng chỗ lưu li tháp thâm dò nhưng ngay sau bị Vương Cát giữ lại: "Ngươi cái...!Anh muốn cả bọn đều chết ở đây hả?"
"Yêu dấu, ý gì vậy?"
Vương Cát đỡ trán, chỉ chỉ lên mặt tường: "Viết đây này."
Bàn Tử cau mày nhìn dòng chữ còn lại trên mặt tường, tôi biết tên này xem không hiểu, giọng nói lạnh lùng của Giải Ngữ Hoa đã vang lên.
"Bên trên viết, nếu muốn mở cung tiếp theo, cần có một người quỳ trên cái đệm hương bồ kia, cơ quan mở và cái bàn đặt tháp lưu li sẽ bị thu hồi.
Cần một người hai tay bưng lấy lưu li tháp, thủ tại chỗ này, thẳng đến khi đấu được thăm dò xong mới có thể kết thúc."
"Tại sao vậy?"
"Không nhìn thấy năm hạt châu đều cột các sợi chỉ tuyến sao?" Tôi theo ngón tay Tiểu Hoa nhìn qua, trên mỗi hạt châu trong tháp quả nhiên đều có một sợi chỉ bạc.
Năm sợi chỉ bạc tứ tán được kết nối với năm cái then cài ở tường và cả trên trần nhà.
"Đây?"
"Chỉ cần hạt châu bên trong lăn một lần, các sợi tơ sẽ ngay lặp tức lôi kéo then cài, cái đấu này e là cũng theo đó mà sụp đổ."
"Sẽ không sụp." Tiểu Ca bình tĩnh nói, "Bất quá trần nhà phòng này sẽ mở, người giữ ở đây có thể đi ra ngoài, nhưng cửa ở các chỗ khác sẽ bị