Cửa ám đạo vừa mở ra Tiểu Hoa lại xông thẳng vào mà không thèm nhìn lại, Tiểu Ca gắt gao đuổi theo phía sau, tôi và Phan Tử vội vã đổ những thứ trong nồi vào ấm giữ nhiệt, đậy nắp kĩ càng rồi quăng vào ba lô tôi.
Cõng theo những thứ này, dán ở sau lưng nong nóng khó chịu muốn chết.
Tôi mấp máy môi, trong lòng cũng khó chịu theo.
Hạt Tử không nói nhưng tính tình Hoa nhi tôi nhiều ít vẫn biết một chút.
Thiếu gia con nhà giàu được mọi người cưng chiều, mười mấy tuổi không còn người thân bị đẩy vào chảo nhuộm hắc đạo đen tối.
Trưởng thành dưới hoàn cảnh như vậy, có đôi khi là một Hoa nhi điềm đạm dịu dàng, có đôi khi lại là một Tu La đáng sợ hung bạo.
Trái tim Hoa nhi bị Hạt Tử xáo một lần, trở thành kết quả như hiện tại, khắp thiên hạ này chỉ sợ rằng ngoài hai người họ ra thì không còn ai có thể hiểu rõ nguyên do.
Thời điểm nghĩ linh tinh tôi khó tránh khỏi có chút phân tâm, mũi chân liền không cẩn thận vấp phải vết nức ở gạch nền, cả người lặp tức ngã thẳng về phía trước.
Chỉ khổ cho Hạt Tử theo phía sau, vốn đã đi đứng không vững mà bây giờ còn vướn phải tôi, thế là hắn ngã bẹp lên người tôi, ép tôi đến mức kêu á ối.
"Ngô Tà!" Tiểu Ca nghe được âm thanh bị dọa không nhẹ, xoay người chạy trở về suýt nữa đã đụng phải Tiểu Hoa đang theo phía sau.
Y chạy đến trực tiếp lôi tôi ra từ dưới người Hạt Tử, làm tôi đau đến mức nhe răng.
Vương Bình và Phan Tử từ phía sau đuổi đến nhìn thấy một đám người ngã sõng soài thì nhíu mày.
Tôi thật ra không có việc gì nhưng Hạt Tử có vẻ không ổn lắm, hắn ngã khụy trên mặt đất nữa ngày cũng chưa chịu đứng lên, chỉ xua xua tay ý bảo không đáng lo.
Mấy người chúng tôi đứng đó hai mặt nhìn nhau không biết phải làm sao, đột nhiên Phan Tử đi đến trước mặt Tiểu Hoa, nói: "Hoa gia, có thể nghe tôi nói một câu không?" Phan Tử không nhiều lời, ánh mắt của mọi người không khỏi nhìn sang.
Phan Tử tiếp tục thấp giọng nói: "Tôi là một người thô kệch, không biết nên nói làm sao.
Nhưng tôi đi theo Tam gia mười mấy năm, Tam gia và Giải Cửu gia có giao tình, tôi cũng xem như nửa trưởng bối của cậu." Hoa nhi nghe,
quay mặt đi nhìn nơi khác.
"Chỉ có hai việc.
Thứ nhất, Tiểu Ca nói, cái đấu này dù thiếu một người cũng đều không thể ra ngoài được." Phan Tử nói những lời này, sau đó khẽ nói tiếp: "Thứ hai, Tiểu Tam gia là hậu nhân duy nhất của nhà họ Ngô, tôi cần thiết phải bảo đảm cậu ấy hoàn hoàn hảo hảo trở về, xem như Phan Tử cầu xin cậu một lần được không?"
Hoa nhi cúi thấp đầu, cắn răng không nói lời nào.
Phan Tử đợi chờ, sau đó xoay người cùng Vương Bình nâng Hạt Tử dậy.
Vương Bình từ trong ba lô lấy ra kim tiêm, xoắn tay áo Hạt Tử lên tìm tĩnh mạch ghim vào rồi ngẩng đầu nhìn tôi, tôi hiểu ý, lấy chút thức ăn có trong ba lô đưa qua, Hạt Tử tiếp nhận cúi đầu lặng lẽ ăn.
Đồ ăn đưa qua kỳ thật là đường glucose nấu với bánh nén khô, ngọt đến mức muốn phun ra nhưng Hạt Tử lại không nói một lời ăn hết.
Sau đó Tiểu Ca nói với tôi, Hạt Tử khi đó đã hai ba ngày ăn uống không đàng hoàng, người này với Tiểu Hoa đều cứng đầu muốn chết, hai người ở bên nhau có lẽ là trời cao an bày, kỳ thật thật đúng là vô cùng xứng.
Sau khi dàn xếp xong hai kẻ oan gia kia, Tiểu Ca bỏ lại chúng tôi tiến về phía trước dò đường.
Phan Tử đi đến chỗ tôi dựa ngồi xuống, tôi có chút bất an, rốt cuộc thì một tát kia của anh khi ở bệnh viện tôi còn nhớ rõ lắm.
"Tiểu Tam gia, có thuốc không?" Tôi lục túi, tìm thấy nửa bao thuốc dư liền đưa cho anh.
Phan Tử cầm thuốc lên xem, có chút kinh ngạc, thuốc lá bên trong đều khô hết cả rồi.
"Bao lâu rồi cậu chưa hút?"
Tôi sờ sờ mặt, nói: "Đã sớm bỏ rồi."
"Là Tiểu Ca không cho hả?" Phan Tử lấy ra một điếu cho lên miệng.
"Không, anh ấy mặc kệ tôi..." Tôi sửng người ngậm miệng lại, tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng Phan Tử nói chuyện Tiểu Ca.
Phan Tử vươn tay sờ sờ đầu tôi, nói: "Đừng để y khi dễ cậu."
Lòng tôi chấn động ngẩng đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt đầy yêu thương của Phan Tử.
Lông mày Phan Tử lớn lên thật nhẹ, thoạt nhìn có vẻ rất dữ dằn nhưng trên thực tế anh lại là một người dịu dàng đến mức khó tin.
Cái mũi tôi đau xót, nước mắt thiếu chút đã chảy ra.
"Phan Tử, tôi."
"Ừ." Phan Tử không đợi tôi nói xong liền vỗ vỗ bả vai tôi đứng lên, trong từ điển của Phan Tử khả năng không có mấy chữ ôn nhu hay cảm động, nhưng tôi ngồi ở đây nửa ngày cũng chưa có khôi phục được.
Lúc này Tiểu Ca đã trở lại, Hạt Tử cũng tốt lên, hắn đứng dậy lên tinh thần một chút, hỏi: "Phía trước là cái gì?"
Tiểu Ca xoay người nói: "Không xa, lại đây xem sẽ rõ." Vài người theo lời y tiến lên, kết thúc thông đạo cách đó không xa có một cái phòng vuông không lớn nằm ở bên cạnh, vừa nhìn đến cách bày trí bên trong phòng vuông, Hạt Tử liền nhướng nhướng chân mày.
"Tiểu Ca, lần này nhà các cậu là bố trí cái gì?" Bàn Tử hỏi, Vương Bình vẫn luôn chiếu cố Hạt Tử, Vương Cát liền mơ mơ màng màng tựa trên vai Bàn Tử.
Tiểu Ca không đáp lời, nhìn gian phòng kia rộng cỡ một mét, cao cũng tới hai, ba mét, ở vị trí cao bằng một người trưởng thành có một vật giống với cái đỉnh ba chân¹ bằng gang được treo bởi sợi dây thép, chỗ bức tường có hai điểm tựa nhỏ nhô ra.
Vị trí cao đến eo có nạm một vòng không biết là thứ gì, tôi híp mắt nhìn kỹ, trong lòng có hơi ớn lạnh.
Một vòng quanh vị trí ở eo, trên tường đại khái cất giấy mấy chục lỗ nhỏ cỡ miệng chén trà, ở mỗi cái lỗ như vậy đều có một con dao tam giác² bên trong, hàn quan lấp lánh.
Loại dao này kêu là lang thứ nhi, chỉ cần chui vào da thịt chính là thủng một lỗ.
Nếu muốn rút dao ra, cảm giác cũng không khác nào lăng trì.
Lại xem những lời nhắc trên bức tường, càng đọc thì da đầu tôi càng tê dại.
(²) Dao tam giác là loại dao mà lưỡi dao có hình cạnh hoặc là có ba cạnh.
"Thiên Chân, trên bản hướng dẫn của Trương Khởi Linh viết cái gì thế?" Bàn Tử hỏi.
"Ừm...!Cái đỉnh ba chân đó cần có người gỡ xuống sau đó nâng lấy, như vậy ải tiếp theo liền mở."
"Đơn giản như vậy?"
"Không.
Anh có nhìn thấy một đường mờ nhỏ trên tường không?" Bàn Tử ừ một tiếng, vị trí gần vai trên tường có một đường mờ.
"Trên đỉnh quấn dây thép, vừa đủ với độ cao của đỉnh.
Một khi đỉnh hạ xuống dưới đường mờ này, một vòng dao tam giác sẽ nhô ra.
Đỉnh càng thấp dao nhô ra càng dài, đến khi rơi xuống một độ cao nhất định, người sẽ xong đời."
"Đệt, Tiểu Ca, nhà các cậu cũng đủ tàn nhẫn.
Mấy cái này đều là tham khảo Mãn Thanh thập đại khổ hình* phải không."
*Mười loại khổ hình