Edit by Cam
Chỉ còn có sáu người, chặng đường đi không có Bàn Tử trông yên ắng hẳn, tất cả âm thanh còn lại chỉ là tiếng đế giày rầu rĩ va chạm với nền đất.
Cảm giác mệt mỏi dần ập tới, cảm xúc của tôi cũng bắt đầu trở nên bất an một cách lạ thường.
Vết thương sau lưng nhè nhẹ đau, tôi muốn làm bầu không khí này sống lại một chút nhưng không biết nên bắt đầu từ cái gì.
Không thể không nói, Bàn Tử ở phương diện này quả thật là một thiên tài.
Không biết Bàn Tử hiện tại thế nào, không biết những cái dây thép kia có cứa và da thịt hắn hay chưa, người hắn có phải đang máu tươi đầm đìa hay không...!Trong nháy mắt, phảng phất hình ảnh Bàn Tử máu tươi đầm đìa xuất hiện trước mắt tôi, còn có Phan Tử và Tú Tú, các loại ý nghĩ như ngựa điên thoát cương xông thẳng lại đây.
"Ngô Tà." Trong bóng tối, đột nhiên một xúc cảm ôn lương xuất hiện, là Tiểu Ca nhẹ nhàng kéo lấy tay tôi.
"Không có việc gì đâu." Giọng Tiểu Ca điềm điềm, gió lớn trong lòng tôi nháy mắt tan đi.
Tôi lại không phải một nữ nhân cần sự an ủi của anh.
"Quá yên ắng, tôi rất là buồn ngủ a.
Mấy đại ca cũng không nói lấy một câu, muốn giải sầu cũng không có thành công nổi." Tôi cố ý đề cao âm lượng, Tiểu Ca nghe xong sửng sốt một chút, cứ như trong cái đại não lạnh băng ngàn năm của y đang chạy đua xem làm sao để giải quyết vấn đề buồn rầu này.
"Ừm." Như đã get được trọng điểm.
"Hạt Tử, gọi Giải Vũ Thần xướng một chút tiểu khúc đi." Tôi xuýt chút nửa đã phun ra một ngụm máu.
Vương Cát nghe được mấy lời này cũng thiếu điều ngã lăn ra đất, Hạt Tử cười ha ha quay đầu nhìn tôi một cách đồng tình.
Lòng tôi thầm nói, Bàn Tử nha, anh bây giờ có chết cũng không tiếc đâu, Bình Tử nhà tôi cho anh nhận làm em trai.
Ngờ đâu Tiểu Hoa đi phía trước vậy mà không quay đầu muốn giết người, trên hành lang thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.
Một giai điệu như đám tang ung dung vang lên, giọng hát Tiểu Hoa thanh thanh lãnh lãnh, thê thê lương lương, nghe như từ trong lòng ngực vang ra đến xoang mũi.
Một khúc này vốn dĩ là muốn nghe giải buồn, nhưng càng xướng lên nghe lại càng hụt hẫng, mấy người chúng tôi đều giống như ở trong hầm băng.
Tôi hận không thể tiến lên đá cho cái tên chán đời kia mấy đá, loại lời nói này mà cũng nói ra được.
Không đợi tôi động thủ, Hạt Tử đã trộm đi lên dở khóc dở cười nhìn Tiểu Ca.
"Câm điếc," Hạt Tử đè thấp thanh âm: "Ngại nhìn anh em sống được quá lâu phải không?"
Tên chán đời thế nhưng vẻ mặt ngây thơ vô tội, tôi thở dài một hơi nghe Hạt Tử nói tiếp: "Có phải nhớ lầm rồi không, đó cũng không phải Lộc Minh, chọc không nổi."
Hạt Tử đem giọng nói của mình đè đến mức thấp nhất, nhưng lỗ tai Hoa nhi cực thính, hai chữ Lộc Minh vừa thoát ra khỏi miệng, tiếng ca phía trước liền đột ngột im bặt.
Bầu không khí rợn rợn nháy mắt bốc lên ngất trời, tôi sợ đến mức linh hồn be bé cũng muốn trôi ra ngoài, hận không thể lặp tức nhào vào lòng Tiểu Ca trốn qua kiếp nạn.
Vương Cát thấy bầu không khí không ổn, vội vàng nhảy ra tới, chắn giữa chúng tôi và Hoa nhi.
"Tiểu Ca, cái đó, tiếp theo có phải là tới độc cung rồi không? Mấy người chúng ta hay là bàn bạc một chút đi, ít nhiều coi như có chuẩn bị trước."
Tôi vội vàng gật đầu tán thành một cách kịch liệt.
Sau đó thấy Vương Cát đảo đảo ba lô, lấy từ bên trong ra một đống chai chai lọ lọ.
Tôi nhìn một chút liền nhận ra, là năm đó vì Tiểu Ca bán mạng đổi lấy- Tuyết Bạch Lộc.
Vương Cát cầm ra hai bình đưa qua cho tôi và Tiểu Ca: "Mang theo bên người đi, vạn nhất khi dính phải thứ gì không sạch sẽ thì nó chính là đồ cứu mạng tốt nhất."
Tôi nhận lấy cất vào túi trước ngực, Tiểu Ca cũng cầm lên một lọ nhìn nhìn, sau đó đảo ánh mắt về phía Hạt Tử.
Hạt Tử thấy vậy cười cười xua tay: "Chuyện của nhiều năm trước, đã không còn đáng ngại, mọi người không cắn tôi, tôi liền thấy đủ rồi."
Vương Cát nghe vậy sửng sốt, che miệng nhìn Hạt Tử: "Lộc Mai, ấy!"
Đang nói thì Hoa nhi từ phía sau Vương Cát đã duỗi tay ra đoạt lấy bình dược: "Dược này thì liên quan gì đến hắn ta?" Âm thanh băng lãnh đến mức làm người nghe phát lạnh.
"Nói cũng không sao." Hạt Tử cười cười, đi thẳng về phía trước.
Tôi từ trong túi lấy ra cái lọ, nghi hoặc nhìn Tiểu Ca.
Tiểu Ca đạm đạm nói: "Dược này là dùng mỡ người Lộc gia luyện thành, năm đó nếu tôi biết, tôi sẽ không để các cậu cho tôi uống."
Con mẹ nó, nghe được chuyện như vậy làm tôi suýt nữa đã đánh rơi bình dược trên tay xuống đất.
Tiểu Ca giữ chặt tay tôi, lấy bình dược ra và cất lại vào túi.
"Ít nhiều trăm năm trước, khi mà Vương gia tộc trưởng lúc đó còn tại nhiệm đã cùng tộc trưởng Lộc gia liên hệ mấy vị thuốc cấm, cho nên hiện tại các loại thuốc này còn lại không nhiều lắm đúng không?" Tiểu Ca vừa kéo tôi, vừa cùng Vương Cát nói chuyện.
"Đúng vậy, chỗ Vương gia bất quá còn mười mấy bình, trên thế gian cơ bản đã cạn kiệt." Vương Cát trả lời.
Tôi nhớ lại khi đó Hạt Tử đã nói: Mấy bình này đủ đổi một tòa thành.
"Mỡ người Lộc gia, sao lại có công hiệu thế này?" Tôi nhịn không được dò hỏi tới cùng, nhớ năm đó tôi cũng đã nếm qua thứ này.
"Lộc gia từ thời thượng cổ đã là một gia tộc dị thường, người trong tộc đều có một làn da trắng và mái tóc bạc, như Lộc Lâm thì mọi người đều đã gặp mặt.
Máu thịt người Lộc gia là thuốc giải độc thượng hạng nhất, mỡ trắng lại càng là thượng phẩm, luyện thành sẽ là cái lọ Tuyết Bạch Lộc này đây, giải được bách độc."
Tôi nhớ tới cái vị tanh ngọt lúc trước, thật sự có chút muốn nôn nhưng ngoài miệng vẫn cố gắng trêu đùa: "Thế không phải chỉ cần tìm mấy người béo béo rút một tí là được rồi sao?"
"Nếu được vậy thì thật quá tốt, đáng tiếc người Lộc gia lớn được không nhiều.
Chẳng hạn như Lộc Lâm kia, một trăm mấy tuổi nhưng bề ngoài vẫn chỉ là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi." Tôi từ xa xa nhìn lại, dáng người Hạt Tử thanh mảnh cũng là Lộc gia di truyền.
*Hạt Tử là "thanh niên" chuẩn 1m85, nặng 65~75 cân, nên tác giả nói thanh mảnh cũng không sai.
Nhưng gấu chó hoàn toàn không phải kiểu ốm yếu nhé, chỉ là tạng người cao gầy khá giống thể trạng của Tiểu Ca thôi.
"Bởi vì trường kì không tăng cân cho nên mỡ liền thưa thớt, bởi vậy từ xa xưa..." Vương Cát nhất thời không nói tiếp được.
"Bởi vậy từ xa xưa, người Lộc gia đã được người Vương gia nuôi làm dược liệu." Tiểu Ca bất động thanh sắc tiếp lời.
Dùng người sống làm thuốc....
Vương Cát nghe thì nhíu nhíu mày, cũng chỉ có thể nói tiếp: "Đúng vậy, từ xưa đến nay Vương gia đều cung cấp nuôi dưỡng Lộc gia, mà Lộc gia mỗi năm sẽ tặng người cho Vương gia điều thuốc, luyện ra Tuyết Bạch Lộc dùng thành cống phẩm hằng năm."
Tôi nghe đến da đầu tê dại, Tiểu Hoa bên cạnh lại nói thêm: "Vì sao trông quan hệ giữa Lộc Lâm và dược sư Lục gia lại tốt như vậy?"
Vương Cát cười đáp: "Lộc Lâm năm đó lúc sắp bị đưa đi làm dược, ông tôi khi đó còn nhỏ cũng không biết đã làm cái gì mà đem người cướp được.
Thế nên lúc ông lên làm tộc trưởng đã đem rất nhiều dị dược, tính cả Tuyết Bạch Lộc cấm cửa.
Lúc này đây tộc trưởng phải thay, mà Vương Bạc Hóa đã nói, khi gã trở thành tộc trưởng có khả năng nhiều dược cấm sẽ xuất hiện trở lại, cho nên..." Nói, trên gương mặt đầy cương nghị của Vương Cát giấu không được vẻ thương cảm.
Vương Bình giơ bàn tay dày rộng đặt lên đầu Vương Cát nhẹ nhàng xoa.
Trong một khắc Vương Cát thu lại biểu tình, lấy ra một lọ dược tùy tiện ném cho Vương Bình trước mặt.
Khi nói chuyện, đoạn cuối con đường đã xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Vẫn là một khối đá phiến, trên đá phiến khắc hoa văn mơ hồ, là một cái lưỡng sinh hoa.
"Vào thôi." Tiểu Ca nói một câu, duỗi tay đẩy ra cánh cửa.
Lưỡng sinh hoa, một ngàn năm nở một ngàn năm tàn, yêu nhau nhưng không thể đến với nhau.
Mạn châu sa hoa¹, ngắm nhìn nó lại khiến người ta có cảm giác xấu đến không ngờ, tôi nhịn không được nhích gần lại chỗ Tiểu Ca một chút.
¹Tên gọi khác của loài hoa bỉ ngạn.
Cánh cửa mở ra, ập vào mắt là một khung cảnh cực kỳ xinh đẹp.
Với cái loại đấu tràn đầy ác ý như thế này, nơi càng xinh đẹp diễm lệ sẽ càng là nơi hung ác âm hiểm nhất.
Không gian phía sau cánh cửa là khoảng đất rộng cỡ một sân bóng, bốn phía đều gần như vuông với vách đá.
Đỉnh vách đá cao cao tụ lại một phía được ánh sáng tinh tế của mặt trời xuyên qua, mông lung chiếu rọi cho toàn bộ không gian.
Cúi đầu nhìn lại, ở trong tầm mắt là một biển cỏ hoa xanh um không biết tên cao bằng nửa người, cảnh sắc diễm lệ dưới ánh nắng chiếu rọi mà mơ màng thay đổi.
Phía trước mặt còn có một con đường mòn xếp bằng đá vụn, mơ hồ nối thẳng về phía trung tâm.
Tiểu Ca nhìn Vương Bình một cái, ông ta gật gật đầu sau đó xoay người dẫn đường bước đi.
Mấy người chúng tôi thành thật lần lượt nối bước theo sau.
Vương Bình và Vương Cát tựa hồ đối với mấy cái hoa hoa cỏ cỏ này vô cùng quen thuộc.
Vương Cát ngó trái ngó phải kiềm không được sự phấn khích, đại khái chính là động đến hoa cỏ dược vật là động đến nghề nghiệp chính của Vương gia.
"Cẩn thận một chút, đừng động vào bất kỳ thứ gì." Tiểu Ca ở phía sau tôi lo lắng nói.
"Không có việc gì, con đường này và hai bên không chút quan hệ, không quan trọng." Vương Cát đi ở phía trước tôi một bên chơi đùa hoa cỏ một bên nói.
Vương Bình cười xoay người, thủ thế với Vương Cát, ý bảo giúp ông ấy thuyết minh một chút.
Vương Cát gật đầu, tỉ mỉ cùng chúng tôi nói.
"Ở bãi cỏ này, các loại hoa có độc đều là mọc ở bên trong.
Nhìn cây hoa màu lam ở phía kia, phiến lá rất dày, gọi là Thanh Sảo.
Chất dịch của lá sau khi dính trên da sẽ không thể nào rửa sạch, bị ánh nắng rọi vào liền bốc cháy.
Nếu không cẩn thận để dính lên da thì nhất định phải dùng dao cắt bỏ phần da đó đi.
Cái cây hoa nhỏ màu vàng bên kia, khi chạm vào hạt phấn sẽ bay ra, hít phải một cái liền sẽ không còn thấy gì nữa, rất thích hợp để làm ám khí.
Nhưng mà hiệu lực chỉ kéo dài năm phút, lúc mới đầu chúng ta vào bát quái trận hẳn là do hít phải phấn của hoa này.
Còn có cây mây màu xanh lục này." Vương Cát dùng thẻ bạc nhất một cây ném ra xa.
"Cái cây mây này là vật hại mạng, nó sẽ đâm thủng da người chui vào mọc rễ rồi cùng người đó cộng sinh, lúc đó người bị cộng sinh liền xem như phế, không có cách cứu.
Lúc xuống mọi người nhớ nhét gọn cổ tay áo và ống quần, vạn nhất để cây chui vào liền dùng mũi dao khoét ra sau đó tưới thêm một ít rượu trắng.
Nhanh lên lúc về tôi giúp các cậu chọn, trong này rất nhiều món là kỳ trân, không ngờ Trương gia vẫn còn giữ."
Vương Cát vừa di chuyển vừa tiếp tục nói, những loại thực vật đáng sợ đó đều bị cô ta giới thiệu như cây cảnh trong nhà.
Trong lúc bước đi, một góc thực vật mỏng manh đã thu hút sự chú ý của tôi.
Nhìn qua nó rất giống với lưỡng sinh hoa khắc trên phiến đá, hai đóa hoa màu đỏ mọc song song trên một nhành cây mỏng manh.
Không chờ tôi nhìn kỹ, hai đóa hoa đang độ nở rộ đã nhanh chóng lụi tàn, và phiến lá xanh cũng rất nhanh bật ra tới.
Chỉ trong một cái chớp mắt, tôi phảng phất đã nhìn thấy viễn cảnh bốn mùa hoa luân hồi.
"Vương Cát, đây là loại hoa gì?"
Vương Cát theo ngón tay của tôi nhìn qua, lần lượt đánh giá một chút rồi trả lời: "Hoa này không có độc, là một Mạn châu sa hoa biến dị, còn gọi là lưỡng sinh hoa, hay cây tỏi trời cũng là nó.
Cậu mới nhìn thấy là khoảnh khắc biến đổi của đóa hoa, ở giữa sự sống và cái chết, giữa ban ngày và ban đêm, rơi xuống đất liền mọc rễ, hoa tàn liền thành quả.
Cho nên cậu nhìn bốn phía phần nhiều đều là loài hoa này." Tôi nhìn quanh bốn phía, trong đám cỏ cây màu sắc mơ hồ như thủy triều mở ra rồi tan đi, hóa ra tất cả đều là hoa này vinh suy (vinh quang và suy tàn).
"Loại hoa này khác với hoa bình thường, nó là hoa biến dị, trên thế gian vốn dĩ đã tuyệt chủng và chỉ có những nơi không có con người mới còn tồn tại.
Hoa này không may mắn, truyền thuyết là mọc ở trên bờ bên kia, cái loại biến dị này so với bỉ ngạn bên kia thậm chí còn mang ý nghĩa không tốt hơn, cũng không biết phải gọi nó là gì."
Bên cầu Nại Hà, nhìn ngắm biển hoa sớm chiều vinh suy lại không làm được gì, là một điềm xấu.
Chỉ trong chốc lát mấy người chúng tôi đã đi đến giữa phòng, bệ đá hình vuông với trụ đá lục giác cao nửa người nẳm ở giữa.
Mặt trên trụ đá là một bệ đá hình sen sáu cánh.
Những văn tự tinh tế được khắc đầy trên trụ đá này.
Văn tự trên đài đơn giản dễ hiểu, sáu người ở sáu cánh hoa sen cùng lúc nhấn xuống, sau đó đài sen ở giữa sẽ bắn ra sáu hạt giống sáu màu, sáu phương hướng mỗi người một hạt.
Tất cả sáu người phải cùng tiếp được hạt giống trước khi nó rơi xuống đất và mang trở về.
Nếu không bắt được, muốn sang cung kế tiếp phải chờ tới một tháng sau.
Thoạt nhìn để qua ải này không chỉ cần thân thủ tốt mà còn phải ở những đám cỏ tránh được cỏ độc.
Nhìn xung quanh một vòng, tất cả ánh mắt đều dừng ở trên người tôi.
Vương Bình Vương Cát và Hạt Tử đều là dân trong nghề, Tiểu Ca và Tiểu Hoa thì một thân tựa như yến.
Chỉ còn thừa mỗi tôi sống trong nhung lụa, nhớ lại phiếu tập thể hình bị mình quăng trong một góc, tôi hận không thể tát miệng mình hai cái.
Tiểu Ca nhìn tôi, từ trong túi lấy ra một lọ Tuyết Bạch Lộc: "Uống trước một lọ."
Tôi bất đắc dĩ tiếp nhận, đám người này đã đem việc tôi nhất định động vào hoa độc xem là điều tất nhiên.
Không còn nửa đường phản kháng, tôi hướng Hạt Tử nói một câu đắc tội rồi cầm Tuyết Bạch Lộc uống cạn.
Uống xong lọ này, mùi tanh xộc thẳng lên tới trán,