Edit by Cam
Khói bụi trở về khói bụi, đất cát trở về với đất cát.
Ngay khi ngã xuống sàn nhà phủ đầy bụi bậm, ngửi được hương vị của trầm tích từ hàng trăm năm.
Lần lượt các quá trình trong một đời lướt qua trước mắt tôi.
Tôi thấy được bóng lưng mang theo cổ đao đứng dưới lầu chú Ba của Tiểu Ca, cũng thấy được gương mặt mỉm cười điềm tĩnh trong ánh nắng ở Lâu Ngoại Lâu bên bờ Tây Hồ.
Một chút quyến luyến đối với sinh mệnh, giống như hương thơm nhàn nhạt từ tách trà trên tay Tiểu Ca.
Ngô Tà tôi, Ngô gia Tiểu Tam gia, đại nghịch bất đạo, hối hôn Vương gia, ở cùng một chỗ với Khởi Linh Trương gia.
Bây giờ rốt cuột chết dưới cổ đao ngàn năm, cũng không có bôi nhọ anh danh đại phóng túng của nhà họ Ngô.
Bỗng chốc mọi thứ trước mặt tôi hóa thành điểm sáng nhảy múa đầy trời.
Tôi chợt nhận ra, thứ nâng lấy gò má tôi không phải mặt đất lạnh giá đầy bụi bẩn mà là vòng tay của Tiểu Ca.
"Ngô Tà..."
Tôi mở to mắt nhìn lên trên, là gương mặt đầy quen thuộc của Tiểu Ca.
Tôi không nhúc nhích nhìn y thật lâu, thẳng cho đến khi một giọt nước mắt rơi trên gò má.
"Ngô Tà...!Thật xin lỗi."
Người nên nói xin lỗi phải là tôi, nói mát muốn bồi bên anh cả đời, vậy mà vẫn là chết tại đây.
Tôi nâng tay sờ lên gương mặt gầy gò của y, đôi môi y hé mở tựa hồ muốn nói cái gì đó.
Tôi không quan tâm chút nào, ưỡng người vùng dậy ôm lấy y, gắt gao dựa vào trong lòng y.
"Tốt rồi." Bỗng nhiên một đầu ngón tay lành lạnh chộc vào trán tôi, lạnh lẽo mơ hồ làm ý thức tôi vụt sống dậy.
Tôi ngồi đó, ngây ngốc nhìn bốn phía.
"Tiểu Ca, chúng ta đã chết rồi sao?"
Đột nhiên tôi nhìn thấy Niệm mỉm cười lạnh lùng đứng phía sau Tiểu Ca.
"Niệm!" Tôi gần như đã nhảy dựng lên nhưng đã được Tiểu Ca giữ lấy.
Lúc này tôi mới phát hiện, tay trái tôi vẫn còn.
Lại ngây ngốc sờ sờ mặt mình, lỗ tai, đôi mắt, tất cả đều còn ở trên người tôi.
Tôi nhìn Tiểu Ca, lại nhìn Niệm ở phía sau y.
Không chờ tôi phản ứng Tiểu Ca đã lần nữa ôm chặt lấy tôi: "Ngô Tà, đều là ảo giác.
Cậu không chết, tôi cũng không chết."
"Tại sao?" Tôi ngơ ngác hỏi một câu.
Nghe được những lời này, Niệm đưa người lại gần và nhìn tôi với vẻ rất có hứng thú: "Muốn chết sao? Hay là chơi lại một lần đi?"
Tiểu Ca bế tôi lên, xoay người cúi chào với Niệm: "Lời đã nói tất cả đều làm được.
Hãy thả chúng tôi đi."
Niệm híp mắt mỉm cười, ngón tay chỉ về một hướng: "Đi đi, nhìn các người chướng mắt." Vừa nói, hắn vừa đi về phương hướng đã chỉ.
Tiểu Ca cùng tôi đứng tại chỗ, gắt gao ôm chặt tôi vào lòng: "Ngô Tà, chúng ta qua thôi." Tôi không rõ nội tình, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nước mắt y tích trên vai tôi.
Sau này khi nói chuyện với Tiểu Ca, y nói, đó là lối rẽ, là lối đi cuối cùng của hai cung.
Sau khi y đi vào thì gặp được Niệm, Niệm để y ở bên người, nhìn toàn bộ quá trình bị ảo giác hành hạ của tôi.
Nếu lúc sau tôi không có cản lại một đao kia, Tiểu Ca sẽ phải ở lại cái mộ này, cùng với Niệm phụng dưỡng Kỳ Lân.
Niệm là truyền thuyết mà mỗi người trong tộc Trương gia đều biết đến, theo truyền thuyết thì hắn đã sống qua mấy ngàn năm.
Kỳ Lân mà cô phụng dưỡng là huyết mạch Trương gia.
Bất quá nghe nói khi đó Niệm phượng quan hà bí*, bên cạnh chính là thần thú Kỳ Lân.
Trong ảo giác, không ai biết được những lời mà Niệm nói đã với tôi là thật hay giả.
*Thành ngữ tiếng hán -鳳冠霞帔 - fèng guān xiá pèi - có nghĩa là trang phục mà phụ nữ giàu có thời xưa xuất giá, để thể hiện sự vinh hoa.
Trong cổ mộ, Niệm chỉ một cánh cửa đá cho chúng tôi.
Tiểu Ca thả tôi xuống rồi bước lên đẩy cửa một cái.
Cánh cửa đá chầm chậm mở ra, thổi vào một trận gió tươi mát.
Niệm mỉm cười, phất tay rời đi.
"Đúng rồi." Niệm đi được vài bước thì quay đầu lại hỏi: "Trương Khởi Linh, nặng lực Trương gia của cậu có muốn ta nói với Chúc Lang một tiếng, lấy trở về cho cậu hay không?"
"Không cần, đa tạ." Tiểu Ca mỉm cười bế tôi lên, đẩy cửa bước ra ngoài.
Từ đó về sau tôi vẫn thường hay mơ thấy Niệm.
Trong giấc mơ, cô ta vẫn là nghiêng mình dựa trên nhuyễn tháp*, nhìn những bích hoa trên tường thật lâu.
*Nhuyễn tháp, ghế dài vừa một người nằm.
Tương tự ghế quý phi
Hoa nhi, Bàn Tử...!Không biết mọi người có ổn hay không.
Tôi và Tiểu Ca bước xuyên qua cửa đá, bắt gặp chính là Bàn Tử đang đỡ lấy Phan Tử.
"Tiểu Ca! Thiên Chân! Hai cái đồ tồi* này, vợ lão tử đâu?" Miệng lưỡi vẫn là miệng lưỡi sắc xéo của Bàn Tử.
Nhìn gương mặt và thân người thấm đầy máu mỡ của hắn, còn có sắc mặt tái nhợt nhưng bị thương nặng của Phan Tử, từ đáy lòng tôi phát ra ý cười.
*Gốc là -三孙子- sān sūn zǐ: Phương ngữ, nghĩa nôm na là xấu, thấp kém, tệ hại các kiểu.
Nghĩa gốc khá là xúc phạm nên mình thay bằng "đồ tồi" cho nó đầm thắm tình bạn chóa giữa cả ba =))))
Một sơn cốc rộng rãi với núi cao vờn quanh tứ phía, ánh mặt trời quang đãng xuyên thấu qua từng tầng hơi nước mong manh, u quang yếu ớt.
Trên vách đá bốn phía, một cái cửa đá chầm chậm mở ra.
Bước ra ngoài chính là nhóm người khiến chúng tôi bận lòng.
Người thứ ba bước ra tới chính là Vương Cát trông như sát thần.
Thân lưng thẳng tắp, trên người chỉ để lại một cái đai eo và hình xăm mãnh hổ bị mồ hôi thấm ướt trở nên tỏa sáng đầy bắt mắt.
Quần áo trên người bị xé thành từng đường vải thắt làm dây thừng, bên trên còn buộc theo một con hổ con.
Vương Cát quả thật có thể đem Ảnh Hổ bắt ra ngoài.
Một chân Vương Cát vừa bước ra ngoài đã phải chịu cái ôm vững chắt từ mãnh nam Bàn Tử.
Cô chỉ cười cười, vỗ sau lưng của hắn mấy cái.
"Để anh đưa quần áo cho em!" Vương Cát nhìn quần áo chẳng khác gì cái giẻ lau trên người Bàn Tử, cười nhẹ không cho ý kiến.
"Tôi xem vết thương cho anh."
Cửa lại mở, bước ra bên ngoài chính là Giải Ngữ Hoa ánh mắt đầy ngơ ngác.
Giải Ngữ Hoa đứng im tại chỗ, tìm kiếm khắp ở chung quanh, sự tuyệt vọng trong đáy mắt khiến người ta đau lòng.
Rất xa ngửi được một cổ hương thơm thanh mát, là mùi hương châm khi vào thủ cung.
Mùi hương này xâm nhập vào cốt tủy Hoa nhi, cả một đời cũng không thể phai nhạt.
Vương Bình cũng bước ra đến, đứng ở rất xa mỉm cười với Vương Cát.
Vương Cát đứng bên cạnh Bàn Tử, đôi chân giống như mọc rễ không di động nửa bước.
Sau một lúc, Vương Bình mỉm cười xoay người phất phất tay, hướng bên ngoài sơn cốc rời đi.
Thật lâu sau này, khi tôi và Tiểu Ca bôn ba bên ngoài, ở một toà miếu sâu trong núi nọ gặp lại Vương Bình, ông ấy đã thay một cái pháp hiệu mà tôi không cách nào nhớ rõ, ở chùa miếu hành nghề y, cứu giúp bách tính trăm dặm.
Tôi và Tiểu Ca cho ông xem bức ảnh chụp cùng Vương Cát, trong bức ảnh ấy, Vương Cát ôm đứa bé mới sinh.
Và Vương Bình đã nhìn bức ảnh ấy mỉm cười thật lâu.
Tú Tú là được Vương Cát ôm ra ngoài, em ấy nằm trong lòng ngực Vương Cát, cả người mềm mại giống như mèo con.
Hoa nhi vẫn đứng nơi đó, nhìn chằm chằm cánh cửa không biết làm sao.
Cuối cùng khi phiến cửa lần nửa mở ra, Hoa nhi cơ hồ muốn chạy tới nhưng bị Vương Cát ngăn lại: "Hoa gia, Tú Tú tỉnh."
Hoa nhi giống như người vừa tỉnh mộng, đón lấy Tú Tú từ tay Vương Cát ôm ở trong lòng.
Lúc này Tiểu Ca thả tôi ra, bước đến dìu lấy Hạt Tử.
Một khắc kia, tôi mơ hồ cảm thấy Hạt Tử đã chết và thứ duy nhất còn sự sống chính là nụ cười khẽ nhếch trên môi của hắn.
Những người thương tật chúng tôi dìu dắt nhau đi đến khối đất bằng trong sơn cốc, dừng lại trước một bộ bàn ghế bằng đá.
Cách đó không xa có một cỗ quan tài.
Hoa nhi, Tú Tú và Vương Cát thuận thế ngồi vào ghế đá.
Tiểu Ca cẩn thận đặt Hạt Tử ngồi trên ghế đá, Hạt Tử nhẹ giọng nói: "Đi thôi."
Bàn Tử vẫn luôn rất có tâm đối với nghề nghiệp, hắn tung tăng chạy về phía quan tài đá nhưng bị Vương Cát kéo lại ngồi trên ghế: "Ngồi đi! Bên kia chỉ có người Trương gia là có thể bước vào.
Anh tiến thêm một bước Tiểu Ca sẽ dùng dao chém anh, lúc đó lại liên lụy đến tôi!"
Tôi cúi đầu nhìn, một vòng sỏi mỏng manh lát trên nền đất làm đường giới hạn, phân cách bên trong và bên ngoài.
Tiểu Ca phủi tro bụi trên người, cẩn thận cất bước đi vào.
Y quay đầu nhìn lại, đưa một bàn tay cho tôi.
Tôi vội vàng xua tay, thánh địa Trương gia, một tên con dâu trái phép tắt như tôi đi vào chả phải sẽ đem tổ tiên tức đến đội mồ sống dậy hay sao.
"Ngô Tà?" Tiểu Ca đầy khó hiểu nhìn tôi do dự.
"Đi thôi tức phụ Trương gia!" Bàn Tử ở phía sau đẩy tôi một cái: "Giúp anh em vác ra hai kiện minh khí, chờ ra ngoài rồi tôi liền tới đồn công an giúp hai cậu lĩnh giấy kết hôn."
Tôi trợn mắt liếc hắn, quay đầu lại nhìn biểu tình của Tiểu Ca hãy còn khó hiểu, tôi hơi không đành lòng, tay liền bị y nắm chặt.
"Đến thôi." Khoảng cách ngắn ngủi đó khiến trái tim tôi từ thấp thỏm chuyển sang bình tĩnh.
Nằm trong quan tài không có nắp là một người phụ