Trường An ngây ra một lúc, sau đó cười bảo: "Được rồi, để tôi tự giới thiệu.
Một ngàn năm trước tôi thích một tên ngốc, cảm thấy hắn thật thú vị liền chạy đi làm thư đồng cho hắn.
Sau đó bị quân phụ phát hiện phải rời đi mười năm.
Thời điểm thuyết phục được lão nhân gia thả ra ngoài thì tên ngốc đó trưởng thành mất rồi.
Hắn lớn lên rất đẹp, tôi không cẩn thận liền yêu phải, tình nguyện vì hắn bán mạng.
Sau đó tên ngốc này liền cho rằng tôi đã chết, không tiếc lấy thân mạo hiểm, cuối cùng vì tôi tự sát.
Anh biết không, thời điểm tôi tỉnh lại, tâm đều theo đó vỡ nát..." Ngô Tà cố ý kéo dài giọng.
Ngô Tà thở dài một hơi nói: "Một ngàn năm sau, tôi gặp lại tên ngốc kia, nhưng anh có biết không? Hắn rất là cao lãnh nha, khi tôi nói xong, đáp lại chỉ là "ừm" "ừ" một tiếng, còn luôn lạnh mặt nhìn cũng không thèm nhìn tôi.
Cuối cùng còn một hai phải đi Trường Bạch sơn, tôi trời nam biển bắc một đường từ nước ngoài đuổi đến quốc nội, so với người ta ngàn dặm tìm vợ còn khổ hơn.
Kết quả còn không phải bị người ta ném ra ngoài, chính mình chạy đi thủ cái cửa kia.
Ai nha, anh nói xem có phải mệnh tôi rất khổ không?"
"Nói trọng điểm."
"Xí, nói chuyện với anh chán ngắt.
Chắc tôi phải có khuynh hướng tự ngược mới tìm anh như vậy."
Trương Khởi Linh mỉm cười, không có nói lời nào, nhưng Ngô Tà vẫn cảm thấy áp lực kinh khủng.
Ngô Tà nhỏ giọng hỏi: "Anh cảm thấy tôi nên gọi thế nào? Hoặc là anh muốn xưng hô thế nào với tôi?"
"Thân ái."
"Không biết xấu hổ, làm sao trước kia tôi không phát hiện nhỉ? Da mặt anh dày thế kia, nếu không tìm đồ đào lên phỏng chừng còn không tìm được răng."
"Vẫn là gọi Vũ đi, trên người cậu đã không còn khí chất rụt rè của Ngô Tà, toàn thân đều là khí chất của tiểu lưu manh."
"Nha? Vậy anh là thích Ngô Tà rụt rè hay là tiểu lưu manh Vũ?"
Trương Khởi Linh mang theo ý cười nhìn, dùng tay sửa sang quần áo của Ngô Tà rồi chậm rãi nói: "Là cậu liền tốt."
Ngô Tà cười rộ lên, nước mắt lại theo đó mà chảy xuống, cuối cùng ôm lấy Trương Khởi Linh khóc nấc lên.
Trương Khởi Linh nhịn xuống đau đớn trên lưng, duỗi tay ôm lấy y.
Trương Khởi Linh mỉm cười, người đều là hơn ngàn tuổi rồi, sao vẫn như trẻ con vậy chứ.
......
Ba ngày sau, thương thế của Tú Tú đã ổn định, Giải Vũ Thần mang theo Tú Tú và Hắc Nhãn Kính trở lại Bắc Kinh, còn Trương Khởi Linh và Ngô Tà vẫn tiếp tục ở lại miếu Lạt Ma.
Giải Vũ Thần đứng ở bên máy bay tư nhân nhìn Ngô Tà trong chốc lát.
"Hoa gia, có muốn chụp vài tấm ảnh cho cậu mang về, giải bày nỗi khổ tương tư không?" Ngô Tà cười nói.
"Thôi đi, đừng có tự luyến.
Gương mặt này lão tử nhìn thấy liền khó chịu."
"Là ghen ghét đi."
Giải Vũ Thần mỉm cười vỗ bả vai Ngô Tà, vẫn là điệu bộ lười biếng tùy ý, đột nhiên tới gần bên tai Ngô Tà nói khẽ: "Không phải ghen ghét, là yêu." Giải Vũ Thần nói xong liền buông tay rời đi.
Lúc đi đến máy bay rồi liền dừng lại, bổ sung: "Nhớ tôi, thì đến Bắc Kinh tìm tôi, phát tiểu*...!" Nói xong liền chui vào máy bay.
*Phát tiểu là phương ngữ của Bắc Kinh, dùng để chỉ những người bạn mà cha mẹ quen biết nhau.
Những người bạn chơi với nhau từ nhỏ và sau khi lớn vẫn thường ở cạnh nhau.
Phát tiểu còn là một người bạn mà họ có thể tin tưởng.
Ngô Tà ngây ra