Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit + Beta: 苏諴
_____________________________
Tôi vốn dĩ định đi Xà Chiểu, nhưng mùa mưa ở Xà Chiểu phải đợi tới sang năm.
Cho nên là chỉ có thể đi Trương gia cổ lâu.
Đối với hai chỗ này tôi đều có ám ảnh tâm lý, bởi vì ở chỗ đấy, cả hai lần Muộn Du Bình đều chống không nổi mà ngã xuống.
Kế hoạch tôi định ra có hơi gấp rút, nhiều đồ vật vẫn chưa coa chuẩn bị thõa đáng.
Tất nhiên tôi vẫn phải cố gắng để theo kịp kế hoạch đã sắp.
Trước tiên tôi gọi cho Bàn Tử, muốn hắn giúp tôi chuẩn bị một chút đồ dùng cho lần hạ đấu này, thuận tiện dò đường luôn.
Tiếp lại kêu Vương Minh gọi vài người đáng tin cậy theo hỗ trợ.
Tôi và Muộn Du Bình tới Ba Nãi là chạng vạng bốn ngày sau.
Bàn Tử biết chúng tôi sẽ đến nên đã liên hệ A Quý chuẩn bị một bàn thức ăn phong phú trước đó.
Trong bữa tiệc Bàn Tử một hai đòi chúng tôi cùng hắn say một trận, nói trang bị trước vẫn chưa chuẩn bị hoàn toàn nên hai ngày sau hẳn xuống đất.
"Tiểu ca~ cậu một chút cũng không nhớ về Thiên Chân hả, tôi còn nhớ rõ lúc mới từ chung cực đi ra hai người còn ân ân ái ái*, sao mà lại nói quên liền quên đi hả?"
*Gốc là (腻歪) - oai nị: hai người luôn ở bên nhau, gắn bó và cực kỳ thân mật.
Ý chỉ hai người dính nhau suốt cả ngày.
Bàn Tử chết tiệt, hai ly hoàng tửu xuống bụng là ai tên gì cũng không nhận ra, còn một tay đặt trên vai Muộn Du Bình, rất là nghiêm túc nói với hắn.
"Như thế nào ân ân ái ái?" Muộn Du Bình thế mà chẳng đẩy hắn ra, còn rất hứng thú hỏi hắn.
Bây giờ Muộn Du Bình đang mất trí nhớ, nếu lỡ mà hắn hiểu sai, sau này không tiếp thu được thì biết sao giờ?
Tôi đánh gãy lời hắn sắp phun ra miệng: "Bàn Tử! Anh mẹ nó có thể dùng từ cho đàng hoàng hay không? Chúng ta là thiết tam giác có thể không thân cận sao? Tiểu ca bây giờ mất trí nhớ, sao mà không quên cho được?"
"Chỉ là cảm giác tương đối thân cận hơn thôi, he he." Bàn Tử nói với Muộn Du Bình.
"Có bao nhiêu thân cận?" Muộn Du Bình thế mà theo đuổi không ngừng, vẫn như cũ nhìn Bàn Tử gắt gao.
"Cậu thật sự muốn biết?"
Xem ra là Bàn Tử uống say rồi, vẫn muốn tiếp tục phát huy ra bản tính chẳng mấy đáng tin cậy của mình.
Tôi cũng đã uống không ít, bây giờ đầu óc mơ mơ hồ hồ, nhưng tư duy tôi vẫn rất rõ ràng.
"Nói."
"Bàn Tử!" Tôi nhắc hắn, nhưng hình như Bàn Tử chẳng mấy để ý lời tôi,
"Cứ nói đấy, hai người các cậu nói dễ nghe thì là thân thiết với người nhau, nói khó nghe chính là ái muội, cố tình là chết hai người cứ không chịu nhân."
Tôi trực tiếp làm lơ Bàn Tử, hắn lại nói tiếp: "Nói thật, qua ngần ấy năm, Bàn gia cũng coi như hiểu thấu hồng trần, hai người các cậu cùng chúng tôi không giống nhau.
Có đôi khi thật đúng là hy vọng hai người các cậu có thể như thế này, hoặc ít nhất là hai người các cậu có thể cùng nhau đồng hành, sẽ không còn cô độc như vậy.
Bàn gia già rồi, lăn lộn cũng không nổi nữa, nhưng tôi vẫn là lo lắng cho hai người." Nói xong lại quay qua nói tiếp với Muộn Du Bình "Tiểu ca, cậu a! Đừng nhìn bình thường cậu trông như vô cùng thâm trầm, kỳ thật chính là mẹ nó đang ngủ, nếu không chính là nghĩ mình là ai.
Tôi nói cậu có thể nào suy nghĩ một chút về hưởng thụ cuộc sống của bản thân đi, ít nhất là không để Bàn gua và Thiên Chân lo lắng quá."
Tiếp theo Bàn Tử lại chỉa về tôi: "Còn có cậu, suy nghĩ nhiều, tính tình cố chấp, gặp được Tiểu ca thì không thể bình tĩnh suy nghĩ, bất quá Thiên Chân của tôi rốt cuộc cũng đã trở lại, he he..."
Bàn Tử dứt lời thì liền gục trên sofa ngủ mất, tôi nghĩ, nếu không phải uống quá chén, Bàn Tử có lẽ vĩnh viễn cũng không nói mấy lời này ra.
Muộn Du Bình nghe xong vẫn luôn trầm mặc không nói, có lẽ thật sự đang suy nghĩ mấy lời Bàn Tử nói.
Tôi không quan tâm nữa, đơn giản tiếp tục uống rượu của mình, sự việc tiếp theo tôi hoàn toàn không có kí ức.
Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu óc tôi choáng váng, não như trướng lên rất khó chịu.
Tôi muốn dùng tay xoa trán một chút nhưng tay hoàn toàn không có chút lực, lại còn bị nắm lấy.
Tôi trợn mắt nhìn, đối diện là sườn mặt Muộn Du Bình, hơn nữa tay tôi còn để trên người hắn, bị hắn nắm lấy.
Tôi cảm giác mặt tôi đã đỏ bừng lên, tư thế ám muội như vầy làm tim tôi đập bang bang không ngừng.
Trong tìm thức lại muốn trốn tránh.
Chỉ là có thể cách Muộn Du Bình gần như vậy, tôi thật có chút không nỡ ly khai.
Đặc biệt là sườn mặt Muộn Du Bình cư nhiên có thể đẹp như vậy, mái tóc đen nhu thuận rũ trên mi mắt, lông mi dài hơi cong lên, sống mũi cao, môi mỏng có chút tái nhợt.
Xem ra còn cần bồi bổ thêm, ây.
Muộn Du Bình à Muộn Du Bình, anh lớn lên trông tốt như vậy, nhưng vì cái gì mà số mệnh lại kém như vậy? Nghĩ như thế trong lòng cảm thấy có chút chua xót.
"Cốc cốc"
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, rõ ràng là Bàn Tử.
"Tôi nói hai người còn muốn triền miên đến khi nào? Tính không ăn cơm hả?" Hắn đứng ở ngoài quát, thật đúng là Bàn Tử.
Muộn Du Bình lập tức thả