Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+Beta: Cam
____________________
Buổi đêm ở Ba Nãi thật sự rất đẹp, thiếu đi ánh đèn xanh đỏ, rồi được thay bằng bầu trời đầy ánh sao.
Sao trời mùa đông không bì kịp sao hè sáng chói linh động, nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được một hương vị khác, an tĩnh sáng ngời, trong vắt như được làn nước thanh tẩy, mỗi một ánh sao đều nhìn được rõ ràng, tôi thậm chí cảm thấy sao trời mùa đông mới là đẹp nhất.
Muộn Du Bình nhìn bầu trời đầy sao không nói gì, ánh mắt có vẻ dị thường nhu hòa.
Giống như thưởng thức vẻ đẹp khó có được này, lại giống như lâm vào trầm tư xa xôi.
Nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng còn có đôi mắt nhu hòa của hắn, tôi phảng phất như thấy được đầy trời sao kia.
An tĩnh, trong sáng, lại lấp lánh tỏa sáng.
"Ngô Tà?"
"A, làm sao vậy Tiểu ca?"
"Sao không ngắm nhìn bầu trời đầy sao kia?"
"Không, tôi đã thấy cả bầu trời sao rồi."
Muộn Du Bình nghi hoặc nhìn tôi, tôi nghĩ chắc hẳn hắn lại cảm thấy tôi đang suy nghĩ miên man.
Tôi mỉm cười nói: "....!Tiểu ca, anh biết không, lúc trước ánh mắt anh nhìn tôi không mang theo bất kỳ thứ gì, cứ như là nhìn thấy khúc gỗ ấy, về sau anh đều như vừa rồi có được không?....!Đôi mắt anh thật sự rất xinh đẹp, giống như bầu trời đêm nay vậy, an tĩnh, sáng ngời động lòng người."
"Được." Muộn Du Bình nhẹ nhàng giơ lên khóe miệng trả lời.
Tôi không biết mình lúc cười xán lạn bao nhiêu, tóm lại nghe được câu trả lời như vậy từ Muộn Du Bình, tôi thật cao hứng, thậm chí cảm thấy vô cùng vui sướng.
"Đúng rồi Tiểu ca, vừa rồi anh không giống chỉ xem sao, anh nghĩ tới cái gì vậy?"
"Tôi giống như đã từng nhìn thấy trời sao giống thế này, tôi cảm thấy thế giới xung quanh mình như lập tức bừng sáng." Muộn Du Bình hơi lộ ra nét tươi cười nhìn không trung nói.
Tôi không nhớ rõ đã từng cùng hắn ngắm sao khi nào, xem ra tiểu tử này còn rất nhiều điều bí mật, cũng không biết hắn cùng tiểu cô nương kia có lãng mạn như vậy không, còn cùng nhau ngắm sao.
Điều này làm tôi nghĩ ngay đến hai chữ "phúc hắc".
"Tôi hình như có nhớ được một chút." Muộn Du Bình tiếp tục nói "Hình như là ở Trường Bạch sơn, cậu bĩu môi, một bộ dạng thật sự tức giận.
Cậu biết lúc ấy tôi cảm giác thế nào không?...!Tôi thấy có chút tức giận, nhưng trong nội tâm lại thấy thực hạnh phúc, cậu còn nhớ bầu trời đêm đó không?...!Rất giống hiện tại, mỹ lệ, an tĩnh, sáng ngời, làm cho lòng người toàn bộ đều sáng lên." Muộn Du Bình nói xong liền quay đầu nhìn tôi.
Thì ra Muộn Du Bình nói lần đó, chỉ là lúc ấy toàn bộ tâm tư tôi đều đặt trên người hắn, làm gì có tâm trạng mà đi ngắm sao.
Tuy rằng tôi từng là một tiểu gian thương, nhưng nếu muốn nói cho hắn là nhớ rõ, kia quả thực chính là vũ nhục.
Còn nếu nói hoàn toàn không biết, lại giống như có chút gây mất hứng.
Vì thế tôi trở về cho hắn một cái mỉm cười: "Tiểu ca, đêm nay chúng ta cùng nhau xem, làm nó không chỉ chiếu sáng nội tâm anh, mà còn thấp sáng cả tương lai chúng ta.".
Bạn có biết trang truyện [ T RUMTRUYEN.
O R G ]
Muộn Du Bình thực ăn ý quay đầu đi, đi tới trên tảng đá chúng tôi ngồi nằm xuống.
Tương lai chúng tôi thật sự rất mù mịt và tăm tối, đó là một con đường không biết tên, nhưng chúng tôi nhất định phải thành công.
Tôi ở nội tâm cho chính mình một chút tín nhiệm, rồi cũng theo hắn nằm xuống.
Chúng tôi cứ nằm như vậy, cũng không biết đã nhìn bao lâu.
Muộn Du Bình đột ngột quay đầu nhìn tôi hỏi: "Ngô Tà?"
"Ừm, làm sao vậy?"
"Chúng ta....!tôi cảm thấy cậu rất quan trọng, so với tính mệnh tôi còn quan trọng hơn, cho nên tôi thật sự rất muốn mau mau nhớ lại, rất muốn bộ dạng trước kia của cậu như thế nào.
Nhưng mà rất loạn, những gì tôi nhớ đến đều là những thứ vụn vặt, có đôi khi thất trong lòng rất khó chịu."
"...." Đây là muốn tôi nói thế nào đây? "Chúng ta...!chúng ta là huynh đệ vào sinh ra tử, nghĩ ra thì không quan trọng, chỉ cần anh biết, dù ở bất cứ nơi nào anh cũng không cô độc, mặc lệ đi chỗ nào, nhớ về nhà là được."
"Nhà sao?"
"Chính là nhà của tôi, cũng là nhà của anh."
"Nhà rốt cuộc là cái gì?"
"Nhà....!nhà chính là bến cảng trong lòng mỗi người."
"Nhưng tôi cảm thấy, cậu tựa hồ là bến cảng trong lòng tôi."
Xong rồi, đây là Muộn Du Bình thổ lộ với tôi sao?
Nhưng mà nhìn dáng vẻ đâu có giống, giống đang trần thuật lại sự kiện gì thì hơn.
Xem ra mẹ nó là tôi nghĩ nhiều rồi.
Chỉ là Muộn Du Bình không biết nói câu này ai nghe đều sẽ hiểu lầm sao? Có vẻ việc rối rắm với vấn đề này chỉ làm tôi rôia rắm thêm thôi.
"Tiểu ca, anh có tính toán gì cho sao này không? Ý tôi là sau khi giải quyết vấn đề Chung cực rồi ấy."
"Không có, vì sâu trong nội tâm tôi vẫn cảm thấy việc này rất khó, giônga như là một việc mà không có khả năng hoàn thành."
"Sao lại có loại suy nghĩ như thế?....!Anh tin tưởng nhân định thắng thiên không?"
"Tôi tin, nhưng mà chuyện này....!từ khoảnh khắc tôi có một số ký ức mơ hồ, tôi đã luôn cảm thấy có một gông xiềng vô hình, nó làm tôi không còn gì cả, chỉ còn một ý muốn đi hoàn thành sứ mệnh, giống như cuộc đời tôi đã không còn thuộc về tôi nữa."
Lòng tôi một trận đau nhói, tôi không biết nên an ủi Muộn Du Bình như thế nào, bởi vì nó như một số mệnh vô hình.
Ngay lúc ngươi thức dậy sau giấc ngủ, không có người nhà không có bạn bè, thậm chí cuộc đời chính mình cũng không có.
Bản thân như là một món công cụ, vận mệnh cũng đã được an bày.
"Tiểu ca, con đường sau này của anh không cô đơn, quá khứ của anh tôi không quản được...!mà tương lai của anh, tôi xin phép được đồng hành.
Mặc kệ có bao nhiêu gian nguy, tôi cũng sẽ bồi anh.
Anh phải nhớ rõ lời hôm nay tôi nói, Ngô Tà tôi tuyệt dối không hai lời." Tôi phi thường nghiêm túc nói.
Có đôi khi tôi thật sợ hãi Muộn Du Bình khôi phục ký ức, bởi vì tôi sợ hắn sẽ giống như trước kia, vì sứ mệnh chính mình, mặc kệ tôi cố gắng lưu giữ hắn lại như thế nào, hắn cũng sẽ không chút