Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+Beta: Cam
_____________________
Cũng không biết ngủ bao lâu thì bị Tiểu ca gọi dậy.
"Ngô Tà...!Ngô Tà!"
"Ơ...!Làm Tiểu ca sao? Có chuyện gì vậy?"
"Bên ngoài lạnh, vào giường ngủ đi."
Tuy rằng đã mở điều hòa, nhưng ngủ không như vậy quả thật có chút lạnh.
"Ừm, được." Khi tôi ngẩn đầu nói chuyện với Muộn Du Bình, nhìn thấy hắn đang cầm trong tay cái hộp đá kia, mày chau lại, trong mắt ẩn một chút cảm xúc phức tạp.
Không biết Muộn Du Bình có nhớ việc gì liên quan đến Long Văn thạch hộp này không, nhưng thực hiển nhiên, hắn bị xúc động.
Tôi lập tức đi qua thu hồi "Huyễn âm linh" và Long Văn thạch hộp, miễn cho hắn suy nghĩ miên man.
"Tiểu ca anh cũng đi nghỉ sớm một chút đi, sách kia ngày mai hẳn xem tiếp." Nói xong tôi cũng đem hai quyển sách thu lại.
Muộn Du Bình không tỏ quá nhiều cảm xúc, mặc kệ tôi đem toàn bộ cất đi.
Cất rồi tôi trực tiếp đi tắm rửa, không còn việc gì phải lo đến đi tắm cũng thấy thư thái hơn trước.
Tắm rửa xong tôi quấn một cái khăn quanh eo rồi mở cửa phòng bước ra.
Muộn Du Bình thấy tôi bước ra, hắn cũng bước vào tắm rửa.
Nói thật ra, tôi thấy cách chúng tôi ở cùng nhau rất kỳ quái.
Một ngày cũng không nói được mấy câu, nhưng làm việc cùng nhau lại rất ăn ý.
Cơ hồ không có việc gì khó chịu.
Lê Thốc đối với Muộn Du Bình là tránh được liền tránh, còn tiểu tử Tô Vạn kia gan tương đối lớn, thường xuyên chạy lên lầu tìm Muộn Du Bình.
Muộn Du Bình hoặc là không ngó tới hoặc là nói đúng một chữ "Ừm", tôi cứ ở mộ bên xem náo nhiệt.
Thử nghĩ xem, tôi với hắn giữ tình bạn hữu nghị bao nhiêu năm, còn thường xuyên bị hắn ngó lơ, tiểu tử cậu cứ về luyện tập thêm đi.
Nội tâm không có cường đại, rất dễ tổn thương đó.
Sáng hôm sau trên đường chạy bộ trở về thuận tiện ghé mua thức ăn luôn, bởi vì Muộn Du Bình nói sau này cứ ở nhà ăn.
Nói thật thì mấy món tôi nấu cũng chẳng có kỹ xảo gì, chỉ là Muộn Du Bình thích, tôi cũng không có biện pháp.
Một đại nam nhân suốt ngày ở trong phòng bếp, cũng không phải việc tốt.
Vì thế tôi nghĩ không biết có nên mướn người giúp việc về giúp nấu cơm hay không.
Về đến nhà, vừa buông túi thức ăn xuống, Muộn Du Bình liền tìm tôi muốn quyển sách kia.
Không phải chỉ một quyển cổ thư sao? Nhìn nhiều như vậy vẫn chưa có xem xong, này mẹ nó rốt cuộc là có gì.
Nếu tôi hiểu chữ kia, chắc chắn có thể xem xong trong một ngày, còn nhớ rõ nữa.
Lấy chỉ số thông minh của Muộn Du Bình, không thể đến sách cũng xem không thông được, hay là chính hắn cũng không xem hiểu? Thật sự khó tưởng tượng ra a.
Tôi lấy sách đưa qua, hắn một ánh mắt cũng không cho tôi mà chỉ lấy sách rồi bước về phòng ngủ.
Tôi cũng nhớ tới hộp đá kia, vì thế liền moi ra bắt đầu nghiên cứu.
Nói là nghiên cứu kỳ thật hôm qua đều đã biết hết, mật mã thế nhưng vẫn là dãy số 02200059 kia.
Tôi nhập vào mật mã, hộp đá răng rắc mở ra.
Sau đó toàn bộ phần trên cùng bay lên, này đúng là thần vật a.
Cũng không biết là vị nào có tay nghề giỏi như vậy, làm ra được cái hộp này, lúc nó còn một thể hoàn toàn không nhận ra tổ hợp nào.
Mặt trên văn long được điêu khắc đến thiên y vô phùng*, hoàn toàn che khuất các mép nối.
*Thiên y vô phùng (天衣無縫) Nghĩa đen là áo tiên không một đường may.
Nghĩa bóng là không có sơ sót.
Thứ chứa bên trong là một cuộn da dê, nhìn đến cuộn giấy da dê tôi liền nghĩ ngay đến bản đồ kho báu.
Thật sự là xem phim truyền hình quá nhiều rồi.
Tôi không biết lúc đó tâm tình mình thế nào, dù sao cũng rất rối rấm, cuối cùng vẫn quyết định mở ra xem.
Tôi đem cuộn da dê trải trên bàn, chậm rãi nhìn lên.
Tuy là cổ văn, nhưng không phải không thể hiểu, niên đại cũng không quá xa xăm.
Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt của tôi là "Người được thứ này, tất thông thiên cơ".
Người xưa chính là thích chơi trò bí ẩn này, bất quá có thể được hình dung dung như vậy, cuộn da dê này hẳn cất giấu bí mật rất khủng khiếp.
Đây quả thật là một bí mật lớn, ở thời viễn cổ, thế mà thật sự có Thập phương thần khí.
Chỉ xem phía trước tôi còn tưởng người này viết tiểu thuyết huyền huyễn.
Nhưng khi tôi nhìn tới "Nữ Oa thạch", tôi liền biết, đây không phải là nói chơi, thậm chí nó còn là một bí mật bị cất giấu.
Cụ thể bên trong nêu, Nữ Oa thạch là Nữ Oa nhất tộc Thần thạch.
Mà Nữ Oa không phải là một người, mà là một cái tên được truyền thừa xuống dưới.
Đương nhiên Nữ Oa mà mọi người nói là Nữ Oa vá trời, cũng là Nữ Oa cuối cùng của thế hệ.
Nữ Oa nhất tộc nguyên bản là bảo hộ Nữ Oa Thánh thạch (cũng chính là Nữ Oa Thần thạch) là nửa người nửa yêu thần (còn việc vì sao bị diệt tộc, chỉ còn Nữ Oa cuối cùng lại không nói).
Nữ Oa cuối cùng mang tàn dư của Nữ Oa Thánh thạch đi vào nhân gian, ở thánh địa cực hàn suốt 100 năm mới phục hồi Thánh thạch về được như cũ.
Nhưng Thánh thạch sau khi phục hồi vẫn không hoàn chỉnh, vẫn còn một đường nối rất nhỏ.
Cuối cùng bởi vì đường nối đó, năng lực Thánh thạch bị giảm mạnh.
Theo sau Nữ Oa mang Thánh thạch đi đến dưới tuyết sơn gần nhất.
Trên đường vào tuyết sơn bởi vì suy yếu mà ngất xỉu, cuối cùng được Lôi Thần cứu.
Lôi Thần này cũng không phải Lôi Thần mọi người nghĩ.
Mà là một người cưỡi một quái vật hình tròn đến (bước đầu phỏng đoán là người ngoài hành tinh).
Do hắn dẫn được lôi đốt được lửa nên mới được gọi là Lôi Thần.
Phục Hy đúng là