Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit + Beta: 苏諴
____________________________
Ngày hôm sau, sáng sớm lên liền nhìn thấy Lê Thốc đem trang bị phóng lên xe, sau đó đi ăn bữa sáng ăn xong lại ngồi lên xe nghênh ngang mà rời đi.
Chúng tôi ngồi xe, thẳng đến khi xe không thể nào vào sâu hơn được nữa mới bước xuống.
Tôi dặn dò Lê Thốc đôi câu, sau đó tôi, Hắc Nhãn Kính, Tiểu Hoa và Bàn Tử mang trang bị hướng về Thập Vạn Đại Sơn mà đi.
Đây là lần thứ ba tôi bước lên tuyết sơn mênh mang này, mỗi lần tâm tình đều không giống nhau.
Lần đầu tiên là vì Tam thúc, lúc ấy tôi gặp được Trần Bì A Tứ, cũng là lần đầu nghe nói cửu long nâng quan cùng với bí mật về xà mi đồng ngư.
Bởi vì lúc ấy còn Muộn Du Bình, Phan Tử, Bàn Tử ở cùng, cái gì tôi cũng không sợ.
Lần thứ hai...!Là bởi vì Muộn Du Bình muốn đi thủ cái cửa kia.
Tôi cho rằng hắn là muốn tự sát, nó cũng chính là nguyên nhân mà tôi đuổi theo đến tận nơi này.
Vì vậy chúng tôi mới có cái ước hẹn mười năm ấy.
Nhưng mà tôi không hề hối hận, bởi vì nếu không nói như thế, có khả năng nửa điểm tin tức về hắn tôi cũng không có, và tôi cũng sẽ không có mục tiêu để mà tồn tại.
Lúc này đây, tôi chính là muốn đem hắn tìm về.
Cái mùa này bởi vì có ảnh hưởng bởi nhiệt độ không khí, lớp băng có chút không ổn định, không cẩn thận liền dẫm phải lớp tuyết không chắc, như vậy liền sẽ lăn xuống, còn làm chân bị hãm xuống, bước chân sẽ bị trì hoãn.
Cho nên trên đường đi, cơ bản chúng tôi đều vô cùng cẩn thận.
Còn là vì quá lạnh, chúng tôi đều không giao lưu nhiều.
Chúng tôi trên tuyết sơn này đã đi được ba ngày, cách cái khe kia chỉ còn lộ trình nửa ngày.
Lúc đi ngoại trừ ngẫu nhiên sẽ té ngã vào hố tuyết, hãm vào vài lần bọt tuyết* còn lại không có gặp bất cứ quái vật nào.
Lúc thời điểm tôi đang đắc ý, Hắc Nhãn Kính hướng tới ra hiệu.
*nguyên văn là bọt khí không, tức phần tuyết tơi xốp, đạp vào dễ khiến người té ngã do tính toán sai độ dày và chắc của tuyết.
Tôi lập tức cảm thấy có điều không ổn, hỏi hắn làm sao vậy.
Hắn không trả lời, chỉ hỏi tôi nghĩ còn bao lâu nữa sẽ đi tới.
Tôi không biết hắn hỏi chính là tới Thanh Đồng môn vẫn là khi nào có thể xuống tôi liền đánh giá một chút:"Hơn nửa ngày nữa là có thể đến cái khe kia rồi".
"Vậy tất cả chạy nhanh, đánh lên tất cả tinh thần của mọi người, bằng tốc độ tuyệt đối chạy đến nơi kia." Nói rồi hắn lại nhìn xuống nơi tuyết sơn xa xa, lại tiếp tục nói:"Bão tuyết sắp xuất hiện rồi."
Không sai biệt lắm, gió bắt đầu nổi, tôi trước kia có đến hai lần, đều đã trải qua hai lần nên tôi có chút kinh nghiệm.
Bất quá tôi cũng có chút bội phục Hắc Nhãn Kính.
Chúng tôi hiện tại đều cực kỳ mệt mỏi, hiện giờ lại muốn dồn lực chạy đi.
Nếu mà có dân bản xứ ở đây, căn bản chính là cho rằng chúng tôi định tự sát.
Gió càng lúc càng lớn, trời đầy hoa tuyết, muốn mở to mắt đã là điều khó khăn huống chi còn phải đi ngược gió.
Chúng tôi có loại cảm giác hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi đến chỗ chết, phảng phất như nháy mắt liền có thể bị gió cuốn đi luôn.
Hắc Nhãn Kính tiến về phía trước, một tay nắm tay tôi.
Thật mau chúng tôi liền đến hố sâu bên cạnh, là nơi này, tới rồi.
Mỗi lần tôi đến đây đều là tỏ ra cực kỳ nguy hiểm như vậy.
Khả năng là nếu trễ một giờ thôi, chúng tôi đều đã bị gió tuyết vùi lấp.
Tôi thông báo bọn họ dừng lại, lấy ra một sun tử* cố định trên vách đá.
Tiếp theo một đám người chúng tôi bò xuống, Hắc nhãn kính đi đầu, tôi cũng tiểu Hoa ở giữa, cuối cùng là Bàn Tử.
*Bản raw để là sun 子 tui cũng hong biết nó là cái gì nữa huhu:)
Tới đáy cốc rồi chúng tôi bắt đầu tìm kiếm cái khe kia, thời gian qua lâu rồi, hơn nữa còn bị tuyết bao phủ