Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+Beta: Cam
______________________
Ngày thứ tư sau sinh nhật, Tiểu Hoa, Tú Tú và Hắc Nhãn Kính trở về Bắc Kinh, lúc trước còn nói là muốn ở tới khi ăn tết, nhưng ông chủ lớn như cậu ấy có thể đến đây chơi mấy ngày như vậy đã là hiếm có lắm rồi.
Từ khi Bàn Tử biết được một trong ba căn nhà là của mình thì vui như nở hoa, liên tiếp mấy ngày hỏi tôi có phải hắn đang mơ hay không, cuối cùng một hai đòi ở lại, nói sợ tôi đổi ý.
Hạnh phúc bình yên thật sự trôi qua quá mau, Tiểu Hoa vừa rời đi chú Hai đã gọi tôi qua bên chú ấy, hơn nữa nhiều lần nói rõ chỉ được phép một mình qua đó.
Không cần nghĩ cũng biết là vì chuyện giữa tôi và Muộn Du Bình, vù Muộn Du Bình, tôi không sợ gì cả, nhưng khi thật sự gặp người nhà, mọi chuyện trở nên khó mà giải quyết.
Tôi ngồi trên điếu rổ ở nhà suy nghĩ gần một giờ mới quyết định lái xe qua nhà chú Hai.
Dù sao duỗi đầu một đao rút đầu cũng một đao, không bằng cứ dũng cảm đối mặt.
Tuy rằng đã sớm đoán được nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh, hoàn toàn không có thời gian để suy ngẫm vấn đề này, càng không cần nghĩ tới chuyện giải quyết vấn đề làm sao, hiện tại cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy.
Tôi vừa đi ra cửa Muộn Du Bình đã theo ra tới, tôi không có nói cho hắn nhưng phỏng chừng hắn đã sớm đoán được tôi muốn làm gì.
"Tôi và cậu cùng đi."
"Tiểu Ca, tôi một mình đi được rồi."
"Ngô Tà? Đây là chuyện của hai người, cậu một mình xử lý không thỏa đáng."
"Đừng lo, tôi chỉ là đi trước tìm hiểu, phỏng chừng.....!Có khả năng....!Chúng ta sẽ còn đi một lần nữa, lúc đó chúng ta lại cùng nhau đi là được." Tôi ra vẻ nhẹ nhàng cười nói với Muộn Du Bình.
Muộn Du Bình không nói gì chỉ nhìn chằm chằm tôi, cuối cùng gật đầu xem như đáp ứng cho tôi đi một mình.
Lái xe không đến 20 phút tôi đã đến được nhà chú Hai, tuy là đã sớm cho chính mình một liệu pháp "tăng cường tim" nhưng tôi vẫn không đủ dũng khí đi gõ cửa rồi bước vào cái ôm của chú Hai.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định mang gói sơn trà* quý lên, nghĩ dù không hối lộ được chú Hai cũng có thể hạ bớt được chút hỏa khí của ông ấy.
*Một loại trà.
Chú Hai là một người tương đối giản di, thích đồ xưa cũ, luôn mặc trên mình một bộ đường trang màu trắng*, trên tay cầm hai viên dạ minh châu.
Nhà chú ấy là do ông nội tôi lưu lại, phỏng chừng là kiến tạo hồi mạt thanh, cụ thể do ai xây thì không rõ, bởi vì ông nội tôi chỉ là mua lại thôi.
*Đường trang:
Tôi ở ngoài nhấn chuông hai cái mới được bảo mẫu trong nhà mở cửa cho.
"Là Tiểu Tà đến sao! Mau tiến vào, để thẩm đi báo Nhị gia đã."
"Cảm ơn ngài Trình thẩm."
Chú Hai trong mắt tôi là một cao nhân sâu xa, đến nỗi có bao nhiêu cao thì tôi không biết.
Bất quá theo lời cổ nhân thì ông ấy trong lòng tôi chính là cái loại cao nhân hay "ở ẩn".
Tuy trong nhà ông ấy chỉ đứng thứ hai, nhưng thực chất ông mới là đương gia nhà họ Ngô, với cả ông ấy là "hắc" hay là "bạch" tôi cũng không sao nói rõ được.
Chú Ba tôi tuy rất quỷ quyệt nhưng trước mặt ông ấy vẫn rất ngoan, cha tôi lại quá thành thật nên vị trí đương gia giao cho loại cáo già như chú Hai tôi thích hợp hơn.
Ngồi ở phòng khách tầng một nhà chú Hai, tùy tiện tìm chỗ đặc lá trà xuống, trong lòng thấm thỏm muốn chết, này chủ yếu là do thói quen tính trước trong lòng tôi từ nhỏ đến lớn.
Vốn dĩ đã trải qua nhiều năm lăng lộn như vậy, tôi lẽ ra nên thích ứng với mọi loại trường hợp, chỉ là lần này trước không nói đến chuyện thuyết phục được ông ấy tiếp thu Muộn Du Bình.
Riêng nói đến việc thẳng thắng thú nhận với ông ấy đã là khó khăn cực lớn rồi.
Phải biết rằng tôi là độc đinh của Ngô gia, là Trường Sa Tiểu Phật gia, là cháu trai Ngô Nhị Bạch chú ấy, chỉ bằng mấy cái thân phận này Ngô Tà tôi sao cũng không thể đến với nam nhân, nhưng cố tình chuyện đã như vậy, hơn nữa tôi còn cam tâm tình nguyện.
Trình thẩm đi lên không lâu liền xuống dưới.
"Tiểu Tà, Nhị gia kêu con lên thư phòng gặp ông ấy."
"Dạ biết rồi ạ, phiền toái người rồi Trình thẩm."
"Không có việc gì, mấy ngày nay dì nhìn Nhị gia có chút không được vui, con linh hoạt chút."
"Vâng, con lên trển đây."
"Được."
Trình thẩm đến chỗ chú Hai tôi làm bảo mẫu cũng gần 20 năm, nhớ rõ hình như năm ấy tôi mới vào đại học, lúc ấy không biết vì nguyên nhân gì, dù sao cũng là tại nhà chú Hai, vừa lúc bảo mẫu lúc trước nhà chú ấy về quê, thế là dì ấy đến.
Nàng là một người chất phác, là một trưởng bối hòa ái.
Lúc ấy chú Hai rất ít khi ở, trong nhà chỉ còn lại