Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+Beta: Cam
______________________
Muộn Du Bình lấy tay đỡ tôi, lần ngã này đập thẳng vào đầu, tôi có chút loạng choạng không tìm được phương hướng.
Muốn nói là đau bao nhiêu, thật tình tôi không nói được.
"Ngô Tà? Ngô Tà?"
Tôi đưa tay bảo không có việc gì, chỉ là trước mắt có chút mơ hồ, muốn ngất.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Muộn Du Bình, trong lòng vậy mà thấy hơi nhói lên.
Quái vật phía sau muốn lao đến, như dùng hết sức lực của bản thân hất văng Muộn Du Bình đi.
Sau đó nó tự mình ngã xuống, ót đập vào vách đá.
Tôi cho là mình chết chắc rồi, đôi mắt bất giác nhắm chặt, chỉ là quái vật không có như dự kiến bổ nhào lên, tôi hé mắt ra nhìn thì thấy quái vật thế mà gào thảm thiết chạy đi, sau đó bản thân tôi cũng lâm vào hôn mê.
Chờ lúc tôi tỉnh lại, nhìn thấy một đám người ở phía trước vừa ăn đồ vừa khoác lác, nhưng trong đó không có Muộn Du Bình.
Tôi nghiêng đầu tìm kiếm xung quanh, quả nhiên, Muộn Du Bình đang ngồi bên cạnh tôi, lưng dựa vào vách đá nhìn tường đá.
Đương nhiên cũng có thể là đang ngủ, mà tôi lại đang nằm, từ góc độ này không thể nhìn rõ được nét mặt, chỉ có thể nhìn thấy một chút cằm và mặt nghiêng của hắn.
"Tiểu ca?"
Muộn Du Bình cuối đầu nhìn tôi: "Tỉnh?"
Này mẹ nó không phải rất vô nghĩa sao, chỉ là chuyện vừa rồi là thế nào? Tôi nhìn nhìn Muộn Du Bình, phỏng chừng không bị thương quá nghiêm trọng, khối đá trong lòng rốt cuộc được hạ xuống.
"Tiểu ca, quái vật kia đâu?"
"Đi rồi."
"Sao đột nhiên đi rồi?"
"Chắc là mắt bị ánh sáng của đèn mắt sói kích thích."
"Sao...!sao vậy được a."
"Thời điểm quái vật vọt đến cậu vừa vặn ngẩng đầu lên, ánh sáng của đèn rọi vào mắt Hắc Giới, sau đó nó liền điên cuồng chạy đi."
"Đơn giản như vậy?"
"Ừm.
Hắc Giới nhiều năm ở trong bóng tối, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng mạnh, đôi mắt lặp tức không chịu được."
"Vậy anh có bị thương không?"
Muộn Du Bình nhìn trên người một chút, sau đó nói: "Không việc gì."
Mặc kệ hắn bị thương nhiều hay ít, hắn đều sẽ nói mình không sao, tôi nhớ lưng hắn bị Hắc Giới nhiều lần đập vào đất, không được, tôi phải tự mình xem xem.
Nghĩ vậy tôi một tay xốc lên túi ngủ, muốn ngồi dậy.
Đôi tay Muộn Du Bình đè vai tôi ngăn lại, nói: "Phải nghĩ ngơi, cậu bị thương ở đầu."
"Tôi cảm giác mình không sao rồi, mau cho tôi xem thương thế của anh."
Khóe miệng Muộn Du Bình hơi cong lên, mỉm cười nói: "Sao cậu lại không nghe lời như vậy, đã nói không sao rồi cậu còn nuốn xem.
Mau nằm nghỉ đi."
"Tôi...."
Đệt, đây có phải Muộn Du Bình thật không đấy? Bất quá tôi cũng không thấy ngoài ý muốn, dù gì người này là người luôn khiến người ta phải kinh ngạc mà.
Tôi vốn tưởng hắn chỉ là một cái hũ nút, kết quả bị Trương đầu hói kia chơi tôi với Bàn Tử một vố.
Tôi cứ nghĩ hắn là một cổ nhân, kết quả người ta cái gì cũng biết, ngay cả mấy từ ngữ chuyên nghiệp trộm mộ tiếng nước ngoài cũng rành luôn.
Còn nữa, tôi vẫn cho rằng kỹ thuật trên giường hắn chắc chắn không bằng tôi, kết quả kỹ thuật so với tôi tốt hơn không biết bao nhiêu lần, hiểu biết cũng nhiều hơn tôi.
So với hắn, cuộc đời tôi bi ai dữ dội a.
"Thiên Chân tỉnh rồi?" Bàn Tử ném cho tôi một cái mị nhãn rồi đi về phía tôi.
Tôi ngước mắt nhìn hắn một cái, ý bảo không có việc gì.
"Thiên Chân, cậu là cái Lâm Đại Ngọc* cậu biết không?"
*Lâm Đại Ngọc là một trong ba nhân vật chính trong tiểu thuyết "Hồng Lâu Mộng" của tác giả Tào Tuyết Cần.
Tôi dừng mắt liếc hắn một cái: "Cút."
"Tiểu ca người ta bị thương nặng ở lưng, còn phải đưa cậu về đây, còn cậu đâu? Thương thế không nặng mà ngủ tới vài tiếng kìa...."
Tôi cũng lười quản xem Bàn Tử nói cái gì ở phía sau, trực tếp quay đầu đi nhìn Muộn Du Bình.
Hắn thế mà làm như không có việc gì tiếp tục ngắm nhìn tình nhân cũ (ak trần nhà vách mộ) của hắn.
Tôi buồn bực đến nổi ngồi bật dậy, chỉ là vừa cử động, đầu đã choáng váng đến không phân được đông tây nam bắc.
Muộn Du Bình nhanh tay đỡ lấy, tôi trực tiếp ngã vào lòng ngực hắn.
Hắn có chút bất đắc dĩ nhẹ thở dài: "Thật sự không có việc gì, đã xử lí rồi."
Tôi không có hơi sức đâu mà xem hắn, chỉ "ừm" nhẹ một tiếng.
"Thiên Chân cậu không sao chứ? Chắc không phải chấn động não rồi đi?" Bàn Tử bên cạnh nôn nóng hỏi tôi.
Muộn Du Bình liếc hắn một cái, Bàn Tử lập tức rụt đầu lại không dám hó hé, tôi quay qua hắn cười cười, tỏ vẻ vẫn còn tốt lắm.
"Cậu nghỉ ngơi đi, chỉ chấn động não một chút, nghỉ ngơi nửa buổi là ổn." Muộn Du Bình nhìn tôi nói.
Tôi gật gật đầu, đem người dụi vào lòng hắn, tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Chờ lúc tôi lần nữa tỉnh lại, mọi người đều đã ngủ say, còn tôi vẫn như cũ dựa vào người Muộn Du Bình.
Tôi ngẩng đầu nhìn Muộn Du Bình, hắn lặp tức mở mắt, vừa vặn đối diện với tầm mắt tôi.
Đôi mắt hắn vẫn bình tĩnh như hồ sâu, sâu thẳm như đêm đen, nhưng giờ phút này trong đôi mắt ấy tràn ngập nhu tình.
Tôi nâng tay sờ mặt hắn, mặt hắn thật bóng loáng mềm mại.
Với tôi mà nói, hắn tựa như trân bảo quý giá nhất, tôi chỉ là muốn Đức Phật kia có thể làm dịu đi sự cô độc, để hắn bộc lộ ra mặt nhu tình của mình.
"Ngô Tà."
"Ừm?"
Muộn Du Bình trước mắt tôi dần dần phóng đại, phóng đại.
Cuối cùng trên môi cảm nhận được một xúc cảm lành lạnh.
Tuy rằng luyến tiếc, nhưng đầu óc tôi vẫn thanh tỉnh, ở đây nhiều người như vậy, lỡ mà bị thấy lại xấu hổ.
Vì thế tôi đem tay hơi đẩy hắn ra, Muộn Du Bình lại không buông ra mà tiếp tục đẩy sâu nụ hôn.
Ý chí tôi bắt đầu trở nên luân