Chờ lúc Muộn Du Bình trở lại, tôi đã ngủ mất rồi.
"Ngô Tà? Ngô Tà?"
Tôi mở to mắt, Muộn Du Bình đang vỗ vỗ bờ vai tôi.
"Trở lại rồi à?"
"Ừ."
Tôi nhìn xung quanh, mọi người đều đã gỡ mặt nạ phòng độc xuống.
"Hiện tại không còn khí độc sao?"
"Đã loảng hơn rất nhiều." Muộn Du Bình nói xong liền ngồi xuống bên cạnh rồi.
"Ồ, vậy bọn bây giờ sao rồi?"
"Còn đang hôn mê."
"Cái gì? Anh nói bọn họ đang hôn mê ư?"
"Ừ."
"Vậy làm sao chúng ta không có gì? Có phải là vì máu không?"
"Ừ."
"Vậy phải làm sao bọn họ mới tỉnh lại?"
"Một lát là tốt." Nói xong hắn dựa lưng vào tường nhắm mắt dưỡng thần.
Dù sao bây giờ cũng không có việc gì làm, còn không bằng tôi đi xung quanh xem xét.
Tôi đứng dậy, tay lặp tức bị Muộn Du Bình nắm lấy.
"Tôi chỉ xung quanh nhìn xem."
"Lối lên tầng trên ở ngay phía trước, không đi xem, tôi đã kiểm tra hết rồi."
"Ừm, vậy anh nghỉ ngơi một lát đi, chờ bọn họ tỉnh lại chúng ta liền xuất phát.
"Không có việc gì, không mệt."
Tôi lại một lần nữa ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Thì ra nó thật sự chỉ là một thông đạo rất dài."
"Niên đại của mộ này rất cổ xưa."
"Hửm?" Tôi quay đầu lại nhìn hắn chăm chú, hỏi.
"Tôi đi lên nhìn một chút, phía trước bắt đầu có các bích họa, tất cả đều rất thô ráp."
"Vậy có thể nhìn ra là mộ của ai không?"
"Hẳn là Xi Vưu."
"A! Anh nói là mộ của Xi Vưu?"
"Rất có thể." Muộn Du Bình dừng một chút, tiếp tục nói "Chờ khi bọn họ tỉnh lại, khả năng chỉ hai chúng ta có thể đi tiếp về phía trước."
"Tại sao?"
"Phía trước cũng có loại khí độc này."
"Không phải lúc nãy anh nói khí độc nơi này đã loãng hơn rồi sao?"
"Tôi vừa rồi đã đi làm một lỗ thông khí."
"Ồ, vậy anh biết đây là loại khí độc gì không?"
"Không biết."
Cũng đúng thôi, mất trí nhớ rồi thì nhớ được cái gì mới lạ.
"Nhưng làm sao cậu một chút việc gì cũng không có?" Muộn Du Bình đột nhiên nghi hoặc hỏi.
"Chuyện này, chuyện này tôi cũng không rõ nữa, không phải anh cũng không có việc gì sao? Máu chúng ta giống nhau mà."
"Không, tôi cảm giác được thể lực mình đang dần hạ thấp."
"Việc này không khoa học a."
"Nhưng đây là sự thật." Muộn Du Bình đột nhiên trở nên rất nghiêm túc nói với tôi.
Tôi nhất thời nghẹn lời không biết phải nói cái gì.
Chỉ là chuyện này quá ly kỳ, bất quá cuối cùng cũng có chỗ tôi lợi hại hơn Muộn Du Bình, nghĩ vậy không khỏi có chút đắc ý.
"Không thể tưởng tượng được hàng nhái nhà tôi cuối cùng có một ngày vượt qua hàng chính hãng nhà anh.
Ai nha! Nói như vậy có phải một ngày nào đó tôi có thể lợi hại hơn anh không?"
"Tiên thiên bất túc*."
*Tiên thiên bất túc (先天不足) một thành ngữ của Trung Quốc, nghĩa là sự khác biệt cơ bản của sự vật
"Chậc, tôi thấy anh chính là chột dạ."
"Cậu đã bỏ lỡ thời gian luyện tập võ thuật tốt nhất, hơn nữa xương cốt cậu không thích hợp để luyện võ, luyện ba cái điệu thêu hoa vũ* cũng không tệ lắm."
*Video bên trên =))))
Tôi vừa nghe liền buồn bực, ngồi ngay ngắn liền vươn tay câu lấy cằm Muộn Du Bình, kê sát lại nói: "Anh mẹ nó đừng tưởng tiểu gia không đánh lại anh, chính là sơn dương chờ bị làm thịt.
Một ngày nào đó gia sẽ bắt anh ở nhà thêu hoa, còn phải múa thêu hoa vũ!"
"Tôi chờ."
"Anh nhớ cho kỹ."
"Cách tôi gần như vậy, là muốn dụ hoặc tôi sao? Hay là muốn tôi hiện tại dùng nhiều thực lực hơn?"
Tôi buông hắn ra, một lần nữa dựa vào tường: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là nhìn xem anh có mụn không thôi, bất quá hình như anh qua tuổi dậy thì nhiều năm, tôi lo lắng thừa rồi." Nói xong tôi bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
"Nếu không kiểm tra ở chỗ khác đi." Muộn Du Bình nói xong liền nhào qua.
"Trương Khởi Linh anh có phải mẹ nó điên rồi không hả? Ở đây nhiều người như vậy!"
"Bọn họ đều đã hôn mê."
"Tên muộn tao này, tôi thật nghĩ không ra anh thích ở trước mặt nhiều người chơi trò như vậy."
"Chơi trò như vậy? Tôi chỉ là muốn cậu xem trên người tôi còn chỗ nào có mụn hay không." Hắn đột nhiên ngồi xuống nghiêm trang nói.
Ảnh đế, Trương ảnh đế, tôi nhận thua, trong lòng tôi một vạn con thảo nê mã điên cuồng chạy qua, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
(Đại khái trong lòng Tiểu Tam gia là như vầy: trong lòng tôi có một vạn câu đm đm điên cuồng chạy qua =)))) )
"Bà nhà anh, dám chơi lão tử, không nhìn ra bụng anh đen