Nước rất trong, chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ mọi thứ, ở phía dưới có một cái trông như cổng vòm, dưới ánh đèn pin và lượn sóng của nước nhìn không được rõ cho lắm.
"Chỗ này hắn là thông đạo để bước vào, Hạt Tử hẳn đã vào trước, chúng ta trước mắt cứ đợi hắn." Tôi nói.
Quả nhiên không lâu sau đó, Hắc Hạt Tử chui ra từ phía bên kia cổng vòm.
Hắc Nhãn Kính nhô đầu ra khỏi mặt nước, điên cuồng hít lấy không khí, vun vun mái tóc khiến giọt nước rơi bắn đầy người tôi.
Cái tên kì quái này, bất luận ở chỗ nào cũng không quên làm trò.
"Mọi chuyện thế nào rồi?" Tôi hỏi.
"Có thể nín thở hai phút thì đi với tôi." Nói xong liền chui xuống nước.
Nói hai phút, khả năng Lê Thốc không được, vì thế tôi quay đầu lại hỏi: "Nín không được hai phút giơ tay lên."
Quả nhiên tiểu tử Lê Thốc kia là người đầu tiên giơ tay, tôi lại nhìn đến bên kia bộ dáng muốn lại không dám của Gậy Trúc, nói: "Gậy Trúc và Lê Thốc ở lại, hai người ở đây tiếp ứng là được."
Sau đó chúng tôi cởi quần áo bỏ vào trong túi, lại dùng túi chống thấm bao lại.
Hai phút nín thở nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng lại vượt qua giới hạn của rất nhiều người.
Nếu không phải chúng tôi làm loại ngành nghề này, không được huấn luyện qua, mấy người chúng tôi cũng không có khả năng làm được như thế.
Đại Thành Tử giữa đường đã không ổn, tôi ở ngay sau hắn liền thuận đường xả cổ áo, lôi hắn theo.
Nói thật ra, một đường này thuận buồm xuôi gió, trong lòng tôi lại ẩn ẩn điểm bất an.
Ngay lúc suy nghĩ miên man, tôi liền nghe được âm thanh làm người ta ớn lạnh.
"Mọi người có nghe được gì không?" Tôi hỏi.
"Cậu nghe thấy gì?" Bàn Tử hỏi ngay.
Mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía tôi, tôi dám cam đoan mình không có bị ảo giác, hơn nữa nghe được rất chân thực.
"Là gọi Bằng Vũ sao?" Hắc Nhãn Kính nói.
"Anh cũng nghe ra rồi." Tôi nói.
"Giọng này giống như vang ra từ phía sau chúng ta." Hắc Nhãn Kính vừa nói vừa nhìn phía sau mặt nước.
"Bằng Vũ là ai?" Bàn Tử hỏi.
"Bằng Vũ!"
Thanh âm kia lại tới nữa.
Hắc Nhãn Kính đột nhiên nghiêng đầu hướng lên trên nhìn, tôi nhìn đến sắc mặt hắn biến đổi, thầm nghĩ, không tốt.
"Chạy mau!" Hắc Nhãn Kính la xong liền xoay người chạy.
Nhìn tư thế này, đồ vật có thể làm Hắc Nhãn Kính sợ, không chạy thì chính là đồ ngốc.
Đại Thành Tử ở phía sau có chút không kịp phản ứng, tôi giữ chặc tay áo hắn, mặc kệ thuận hay không thuận, nắm liền kéo chạy.
Loại người như tôi, chính là không khống chế được lòng hiếu kỳ của mình.
Chạy được một đoạn, tôi liền quay đầy lại hướng bên trên nhìn thoáng qua.
Ôi chúa ơi! Ở trên tường phía sau thế mà có tới vài Cấm Bà đang điên cuồng đuổi theo chúng tôi.
Tôi kinh hoàng đến độ mềm chân, té lộn nhào cũng ráng bò dậy mà chạy tiếp, đây chính là quái vật mà đến Muộn Du Bình cũng không muốn đối đầu trực tiếp.
Bao Da đột nhiên dừng lại, thở hổn hển, la lớn với tôi.
"Ngô ca! Ngô ca!"
"Còn không mau chạy! Ở đó làm cái gì?"
"Ở phía sau không có cái gì hết a!"
Tôi cũng lập tức bình tĩnh lại, quay đầu nhìn, xác thực không có gì cả, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này tôi mới bắt đầu mãnh liệt thở dốc.
Cấm Bà cũng không phải là lần đầu gặp, cái loài đó là không dễ dàng từ bỏ con mồi.
Tôi biết thứ đó sợ lửa, có điều số lượng nhiều như ban này thì dù có lửa cũng khó lòng mà chạy thoát.
Tôi vừa thở dốc vừa nói: "Mọi người đừng có ngừng, chúng ta tìm một nơi an toàn đã."
Tôi vừa nói xong liền cảm thấy cổ có gió lạnh thổi qua, đang muốn hỏi bọn họ có phải bên trong này có gió hay không, liền nhìn thấy cả đám bọn họ biểu tình cứng đờ nhìn tôi.
Ngay lập tức, cảm giác bất an mãnh liệt dâng trào trong lòng tôi.
Tay tôi lặng lẽ đặt trên hắc kim đoản đao, kéo người chém mạnh về phía sau.
Nháy mắt lúc quay người lại, liền thấy tóc của Cấm Bà mà tôi chém đứt.
Cấm Bà lùi về phía sau mấy bước, lại đột nhiên thẳng người xông về phía tôi.
Lúc này tôi cũng không sợ nữa, chỉ nghĩ làm sao có thể đánh được nó.
Tôi nghiêng người tránh được công kích của nó, thuận thế chém qua một đao.
Thịt xương thứ này cứ như bị rút lại, vô cùng cứng rắn.
Một đao này của tôi chỉ như vết cào nhẹ, vấn đề là thứ này không biết đau, tiếp tục xoay người xông về tôi.
Bộ móng đen dài của nó muốn chọc vào mặt tôi, tôi quay người lại đạp mạnh vào lưng nó, nó ngã mạnh xuống mặt đất, trượt dài một đoạn.
Thứ này cực kì linh hoạt, nó nắm lấy trụ đèn, tránh một vòng, phi thân bay lại đây.
Tôi lặp tức hét lên: "Lửa! Lửa! Nó sợ lửa! Nhanh lên!" Một bên kêu một bên né đòn tấn công của Cấm Bà.
Cũng không biết làm sao, ở đây nhiều người như vậy nhưng nó chỉ tấn công mỗi mình tôi.
Có những người khác ở bên cạnh, tôi không dám nổ súng, cũng không biết Hắc Nhãn Kính lúc nãy chạy đầu tiên bây giờ ra làm sao.
Tiểu Lục châm hai mồi lửa, múa may hướng phía tôi chạy qua.
Mồi lửa đụng vào Cấm Bà, tóc nó lặp tức bốc cháy, nó sợ đến mức liên tục lùi về sau mấy bước.
Lúc này tôi cũng nhìn rõ được mặt nó, hình như đã rất lâu, mặt nó trắng bệch, đôi mắt đỏ máu, càng nhìn càng sởn tóc gáy.
"Chút lửa này của chúng ta cũng không duy trì được lâu, hơn nữa nó còn vài đồng bạn chưa có lại đây, chúng ta vẫn nên chạy nhanh thôi." Vừa nói vừa lùi về phía sau.
Lùi không được vài bước, liền nghe được một trận cười lạnh, là một giọng cười không chứa tình cảm, phi thường ảo diệu, không