Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit+Beta: Cam
____________________
Hắc Nhãn Kính chạy lấy đà sau đó nhảy đi lên, tay nắm lấy cửa động, dùng lực một cái nhảy vào.
Dù gì cũng nhàm chán, tôi liền đi đến bên mấy cái chuông nghiên cứu thử.
Kỳ thật mấy cái chuông cũng không khác gì bây giờ, chỉ là tôi tương đối thích nhìn chi tiết.
Mấy cái chuông này phỏng chừng ít nhiều cũng lên đến trăm năm tuổi, đã thông qua chống ẩm nhất định nên không có nhiều gỉ sét.
Nó hẳn do Uông Tàng Hải mang vào, nói cách khác chính là mật mã này được Uông Tàng Hải kết hợp sáng tạo ra.
Cửa động bên trên sẽ thông đến một mộ khác, mà cái mộ này chính xác là kiệt tác của Uông Tàng Hải.
Chỉ là trên thế gian này không có mấy cái trộm mộ tặc tinh thông âm luật đi? Lần này nếu không phải may mắn đi cùng Hắc Nhãn Kính, có lẽ chúng tôi đã chẳng đi đến đâu.
Đang nghĩ ngợi, Hắc Nhãn Kính đã "vèo" nhảy ra tới.
"Tình hình bên trên thế nào?" Tôi hỏi.
"Có rất nhiều bình gốm, còn có một cánh cửa rất lớn, ừm, phong cách kiến trúc hoàng toàn bất đồng với chỗ mộ này."
"Bình gốm?"
"Ừ."
Có vẻ tôi đã đoán đúng, bọn Hắc Nhãn Kính hẳn đã rất mệt mỏi.
"Bao Da?"
"Ngô ca."
"Cậu dẫn người đến đây, hôm nay chúng ta sẽ ở chỗ này nghỉ ngơi chỉnh đốn."
"Vâng." Bao Da nói xong liền tung tăng chạy đi.
"Cậu nghĩ thế nào?" Hắc Nhãn Kính đẩy đẩy mắt kính, nhàn nhạt hỏi.
"Có lẽ Uông Tàng Hải ở chỗ này." Tôi nhìn vào cửa động nói.
"Đó có lẽ là một cuộc gặp gỡ tốt, nhân vật lợi hại như vậy, tôi thích." Hắc Nhãn Kính cười đáng khinh.
Tôi cũng rất muốn gặp, ông ta ở đây xây hang rồng ẩn cư, chẳng lẽ còn muốn sống lại.
Không bao lâu sau bọn Bàn Tử đều đến.
"Thiên Chân?"
"Ngô ca?"
Tôi nhìn bọn họ gật đầu một cái, trả lời: "Ừm, mọi người nghĩ ngơi trước đi, tôi sẽ gác đêm, năm giờ sau xuất phát."
"Tìm được đường rồi?" Bàn Tử vẻ mặt hồ nghi nhìn tôi nói.
Tôi hướng phía trước chu chu môi, nói: "Tự mình xem."
"Ai nha, hóa ra cửa ở bên trên, khó trách không tìm thấy."
"Nào có đơn giản như vậy, toàn bộ là nhờ công lao của Ngô ca và Hắc Kính ca." Bao Da công bình nói.
"Tìm làm sao thế?" Bàn Tử nhìn Bao Da chằm chằm, mắt cũng không thèm nháy hỏi.
"Gõ chuông đó! Hắc Kính ca gõ chuông, âm điệu nghe rất hay, đó quả thật là một loại hưởng thụ." Bao Da vui vẻ ra mặt nói, tôi thấy hắn sắp thành fan cuồng của Hắc Nhãn Kính rồi.
"Mấy cái chuông nát này thì có thể gõ ra cái gì, nhìn cái mặt hoa si của cậu kìa!"
Bao Da có chút không vui nhìn Bàn Tử, nói: "Ngài đây là ghen tị người ta."
"Gì? Tôi mà thèm ghen tị với cậu ta?"
"Được rồi, được rồi.
Đừng tranh nhau nữa, mau nghỉ ngơi đi, bốn giờ nữa chúng ta phải xuất phát đấy!" Tôi lặp tức ngăn cản cuộc nói chuyện không dứt của bọn họ.
Sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn, chúng tôi rốt cuộc xuất phát.
Phía trên xác thực như Hắc Nhãn Kính nói, có rất nhiều bình gốm.
Loại bình gốm này tôi đã thấy rất nhiều lần, tự nhiên biết bên trong nó chứa thứ gì, và cũng biết rõ tác dụng của nó thế nào.
Giống những bình gốm ở cung Tây Vương Mẫu, số lượng nhiều như vậy, xem ra có không ít thi biệt, nói không chừng còn có cả cổ gà rừng bên trong.
Hiện tại chúng tôi cần phải nhanh chống ròi khỏi đây.
"Răng rắc" "rắng rắc"
Mấy người chúng tôi cơ hồ lên cảnh giác cùng một lúc.
Mọi người đều đi rất khẽ, sao vẫn kinh động mấy thứ bên trong kia chứ.
Mồ hôi của tôi ngay lặp tức túa ra như mưa.
"Tiếng gì vậy?" Đại Thành Tử phát ra âm thanh run nhè nhẹ, hỏi.
Mồ hôi hắn đã chảy xuống đến cổ, hầu kết không ngừng di động, xem thấy tiểu tử này cũng không lớn gan như bề ngoài.
Không ai để ý đến hắn, tất cả chú ý của mọi người đều đặt ở nơi phát ra âm thanh lúc nãy.
Nơi đó có rất nhiều bình, trong đó có một cái đang nhấp nhô cử động.
Tôi nói với mình, cần phải bình tĩnh, vật kia hẳn sợ máu của tôi, ở hơn nữa hiện tại chỉ có một bình động, mọi người bây giờ chỉ cần yên lặng đi qua.
"Đi nhẹ một chút, ngàn lần đừng để phát ra âm thanh." Tôi nhỏ giọng nói với những người phía sau, dứt lời liền chậm rãi di bước về phía trước.
Trên đường đi, hai bên có đầy những bình gốm, này Uông Tàng Hải mẹ nó kiếm ở đâu ra thế? Tây Vương Mẫu quốc có nhiều nô lệ, việc làm được nhiều bình gốm là rất bình thường.
Nhưng Uông Tàng Hải làm ra thế nào? Khả năng duy nhất là bên trong không phải để dưỡng thi biệt, thế thì bên trong là cái gì mới được?
.....
"A!!!"
Tôi quay đầu nhìn lại, Hắc Nhãn Kính một tay đang che miệng Đại Thành Tử.
Tên nhát gan này, sớm biết thế đã không đưa hắn đến đây.
Bàn Tử tức giận đến nổi hai tay chỉ Đại Thành Tử mắng không ra lời.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi nhẹ giọng hỏi nhưng vẻ mặt lạnh lùng, phải biết rằng, trong khoảnh khắc thứ đồ chơi bên trong bình kia có thể sẽ bị đánh thức, lúc đó cả bọn đều xong đời.
Đại Thành Tử nâng tay chỉ chỉ phía đỉnh mộ trước mặt tôi, tôi quay đầu lại nhìn liền bị dọa cho phát hoảng, hai con trăn khổng lồ một đen một vàng đang lượn quanh nhau, tim tôi nảy lên "thình thịch", còn may chưa có bị đánh thức.
Tôi đuỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bộ ngực, dùng tay ra hiệu bọn họ theo kịp.
Mới vừa bước bước đầu tiên, âm thanh "răng rắc" lại một lần nữa vang lên, hơn nữa có xu thế càng ngày càng nhiều.
Tôi nhìn thấy, cơ hồ tất cả cái bình đều đang động.
Chúng tôi túa mồ hôi lạnh khắp người, Đại Thành Tử cơ hồ đã nằm bò ra đất, hai chân run như cầy sấy.
Tôi dùng tia lí trí cuối cùng, đối với mấy người phía sau hô lên một tiếng "Chạy", sau đó nhanh chân chạy đi.
"Hạt Tử, anh nói cửa ở chỗ nào? Còn bao xa nữa?" Tôi vừa chạy vừa nói.
"Sắp đến rồi, ở ngay phía trước."
Trải qua một đường vất vả, cuối cùng cũng nhìn thấy cái cửa trong truyền thuyết.
Tôi chạy lại gần nhìn, lại là cửa mật mã.
Uông Tàng Hải có phải rất thích khóa mật mã hay không, làm sao để mở ổ khóa này, nghĩ muốn lặp tức có