Ngô Tà đã mất tích được hai tháng, Trương Khởi Linh một mình ở trong căn phòng ở tầng hai, hắn tin tưởng mình không có nghe lầm, Ngô Tà nói muốn hắn chờ.
Lần đầu tiên Trương Khởi Linh mở ra bức thư Ngô Tà gửi cho hắn từ chỗ Trương gia viên, một đám chữ nhỏ xuất hiện trước mặt hắn, không biết vì sao càng xem càng mơ hồ.
Lâu như vậy hắn cũng không dám mở ra, bởi vì hắn sợ bên trong đấy Ngô Tà sẽ nói những lời mà hắn không muốn thấy.
"Tiểu ca, thật vui vì một đường này có anh làm bạn, Ngô Tà chưa bao giờ thấy hối nhận vì đã quen biết anh, còn phải cảm tạ trời đất vì đã cho chúng ta tương phùng.
Tôi không biết anh có đáp ứng Trương trưởng lão hay không, nhưng tôi đã đồng ý rồi, tôi hy vọng chúng ta sẽ có đứa con riêng của mình.
Không phải muốn nó sẽ vì chúng ta giải quyết Chung Cực, mà là để thuyết minh những gì chúng ta đã từng có.
Đúng rồi, anh đừng nghĩ đây là tôi quyết tâm từ biệt nha, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc đâu.
Tôi đã nói muốn quấn lấy anh đời đời kiếp kiếp mà! Nhớ kỹ, anh đã đáp ứng tôi, đợi tôi!
......."
"Cho nên Ngô Tà, cậu thật sự đang ở một nơi nào đó trên thế giới trốn tôi thôi, đúng không? Chỉ cần thời gian vừa đến cậu sẽ trở về, đúng không?...." Trương Khởi Linh xem xong thư, lầm bầm nói, đôi mắt ngấn lệ.
Giải Vũ Thần từ đầu đến cuối không xuất hiện, Hắc Nhãn Kính thì vẫn còn đang nằm viện, ngẫu nhiên lại trêu chọc tiểu tử Tô Vạn vài câu.
Giải Vũ Thần đã hoãn lại hôn lễ với Tú Tú mà không có nói lý do.
"Hắc sư phụ, anh đừng thở dài miết thế được không? Trước kia anh có như vậy đâu." Tô Vạn nói.
"Tôi trước kia thế nào?" Hắc Nhãn Kính hỏi.
"Giống tên bệnh thần kinh."
Hắc Nhãn Kính đem gối trên giường ném qua: "Thằng nhóc thối này."
Tôi Vạn lắc mình tránh né: "He he, trật rồi."
"Chờ sư phụ tốt lên cậu liền biết tay."
"Tôi sẽ chờ."
Một chân Bàn Tử bị treo lên, bó hệt như đòn bánh tét nhìn làm sao cũng chưa quen.
Lê Thốc thường thường lên thăm hắn, bọn Bao Da thỉnh thoảng cũng xuất hiện hỏi thăm.
Hắn luôn oán hận Ngô Tà cùng Trương Khởi Linh không chịu đến xem mình.
Chuyện Ngô Tà chết bọn họ còn chưa có nói cho hắn nghe, chỉ nói hắn Ngô Tà bị thương rất nặng, phải đưa ra nước ngoài chữa trị.
"Này Tiểu Lê, cậu đi hỏi bác sĩ xem tôi khi nào thì có thể xuất viện, còn nằm tiếp nữa gà con cũng có thể ấp nở rồi! Cậu xem xem chân bị bó thành cái dạng này, có phải bên trong có sâu rồi hay không?"
"Cố chịu một chút đi, bác sĩ đã nói rồi, ít nhất còn phải đợi một tháng."
"Không phải tàn nhẫn vậy chứ!"
"Không phải tự ông cũng nghe bác sĩ nói rồi sao?"
"Hắn nói bậy cậu cũng tin?"
"Không tin bác sĩ không lẽ tin ông chắc?"
"Đó là tất nhiên, tôi là đương sự, tôi có quyền lên tiếng nhất."
.....
Một năm sau, Giải Vũ Thần nhận được một gói hàng, y không biết người gửi nó cho mình là ai.
Mở bao bì ra, có một tấm áp phích của một cô gái xinh đẹp bên trên hộp.
Tia sáng vàng lóe qua đôi mắt ảm đạm của y, y biết bên trong kia là thứ gì.
Một tháng sau y cùng Tú Tú cử hành buổi hôn lễ thật long trọng, đôi tân nhân nở nụ cười ấm áp.
Một người đàn ông mang kính râm đứng ở xa xa nhìn đôi tân nhân nắm tay ôm hôn, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Hoa gia! Cậu vẫn là quyết định, tôi sẽ chúc phúc cậu, nhưng tôi cũng sẽ rời xa cậu.
Trời đất bao la không biết nơi nào sẽ là nhà của tôi đây.
Thẳng đến khi mọi người đi hết, người đàn ông mới xoay người rời đi.
Kỳ thật sau khi trở về từ mộ Xi Vưu, tật ở mắt của Hắc Nhãn Kính đã được trị hết, chỉ là hắn thấy mang mắt kính đã quen,