Khi A Khôn còn đang tắm, Ngô Tà ngồi trong phòng sửa sang lại quần áo.
Đương nhiên cậu không thể tắm rửa giúp A Khôn, cho dù bây giờ Tiểu Ca không có ở đây nhưng Ngô Tà vẫn hiểu rõ, cậu cảm nhận sâu sắc được sự mờ mịt và cô độc của A Khôn, cậu không thể chỉ trơ mắt đứng nhìn Trương Khởi Linh như vậy.
Vấn đề hiện giờ là ở đây chỉ có hai gian phòng, đêm nay Bàn Tử chắc chắn sẽ về nhà, A Khôn không rõ khi nào sẽ rời đi, chẳng lẽ giờ phải nói cho hắn biết rằng sau này đêm nào hắn cũng sẽ cùng một người đàn ông tên là Ngô Tà ngủ chung trên một chiếc giường?
Nếu cậu và Tiểu Ca hoàn toàn trong sáng thì ngủ với A Khôn cũng chẳng sao, nhưng sáng nay cậu và Tiểu Ca vừa mới trao nhau nụ hôn chào buổi sáng, vậy làm sao cậu còn dám ngủ chung với A Khôn được?
Thôi, đành chịu đựng một chút, ngủ chung với Bàn Tử cũng được!
Nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, Ngô Tà quay lại nhìn A Khôn với mái tóc ướt nhẹp và đôi mắt tối đen như mực đang đứng sau lưng mình.
Ngô Tà ngạc nhiên, sau đó lập tức lấy một chiếc khăn vừa dày vừa to ụp lên đầu A Khôn, bây giờ cậu cũng hoàn toàn không quan tâm liệu A Khôn có thể cảnh giác mà ra tay với mình không.
Chiếc khăn này là do Tiểu Ca mua cho Ngô Tà, bởi vì Ngô Tà rất hay tắm xong nhưng không chịu lau khô tóc, Trương Khởi Linh sợ cậu đổ bệnh, mỗi lần Bàn Tử thấy cậu như vậy đều sẽ mách cho Tiểu Ca biết.
Ở trong nhà Ngô Tà vẫn luôn được quan tâm chăm chút cẩn thận, hiếm khi có cơ hội chăm sóc cho người khác, mà người nọ lại là Tiểu Ca của quá khứ.
Ngô Tà bắt đầu học theo cách Tiểu Ca trước kia thường hay lau tóc cho cậu để lau tóc cho A Khôn.
Mặc dù đây là lần đầu tiên A Khôn gặp Ngô Tà, nhưng hắn không hề cảm thấy việc cậu tự tiện chạm vào tóc mình có vấn đề gì, ngược lại còn lẳng lặng cúi đầu xuống phối hợp với Ngô Tà.
Bấy giờ Ngô Tà mới nhận ra hành động của mình dường như hơi vô tư quá mức, cậu do dự một lát mới nói: "Phải lau tóc cho khô, nếu không sẽ dễ bị cảm."
A Khôn không nói gì, Ngô Tà cũng hiểu rõ tính cách của Trương Khởi Linh nên vô cùng tự nhiên kéo hắn đến trước máy sấy rồi bảo hắn ngồi xuống, "Bây giờ tôi sẽ sấy tóc cho cậu."
Lúc mới gặp, Trương Khởi Linh tựa như thần tiên hạ phàm, nhưng không ai ngờ được vị thần này lại có một mái tóc rất mượt mà, giống hệt như nội tâm mềm mại của hắn.
Ngô Tà thở dài nhìn đỉnh đầu của A Khôn, sau khi sấy xong thì tắt máy, hiện tại đang là giữa trưa, phòng bếp hẳn vẫn còn đồ ăn mà Tiểu Ca để lại cho cậu, trong tủ lạnh cũng dư lại đồ thừa mà tối qua Bàn Tử bỏ vào, hâm nóng lên là đủ cho hai người ăn.
Ngô Tà muốn để A Khôn quan sát một vòng nhà mình, cậu vỗ vai hắn, "Tôi đi nấu cơm, cậu cứ tự nhiên." Nói xong cậu quay vào phòng bếp.
Bàn Tử thích ăn đồ cay và nhiều dầu mỡ, nhưng thân thể của cậu thì không cho phép, chính vì vậy Tiểu Ca đặc biệt nấu những món ăn nhẹ cho cậu, cuộc sống của cậu thật sự quá tuyệt vời.
Nói trắng ra thì Tiểu Ca và Bàn Tử khiến cậu ngày càng kén ăn, kể từ lúc dọn đến thôn Vũ cậu rất ít khi xuống bếp.
Đương nhiên Ngô Tà vẫn biết hâm nóng lại đồ ăn, chứ không Bàn Tử cứ hai ba ngày ra ngoài một lần, còn Tiểu Ca hôm nào cũng lên núi, Ngô Tà sẽ sớm chết đói mất.
Có lẽ A Khôn không ngờ sau này hắn sẽ xuống bếp nhiều như vậy, Ngô Tà nhịn không được quay đầu nhìn vào trong, A Khôn đưa lưng về phòng bếp nhìn bức ảnh treo trên tường.
Đó là tấm hình của Thiết tam giác bọn họ từ rất lâu rồi, mỗi một tấm đều ẩn giấu câu chuyện đằng