Trong lúc Ngô Tà đang mơ màng ngủ thì cảm thấy trời đất rung chuyển, lẫn trong đó còn có cả tiếng rống của Bàn Tử: "Xảy ra chuyện lớn rồi!!!"
Ngô Tà vừa mở mắt đã bị Bàn Tử ném quần áo lên mặt, "Anh làm gì vậy?!"
"Tôi đang cứu cậu đó! Cậu mà còn không chịu đi ra thì thôn Vũ tiêu đời mất!" Bàn Tử vừa nói vừa luống cuống mặc quần áo vào, tiện tay vứt cho Ngô Tà mấy bộ, "Nhanh lên nhanh lên! Tiểu Ca về rồi!"
"Tiểu Ca?!" Ngô Tà đột ngột bật dậy, bao nhiêu ngái ngủ đều bay biến, tâm tình vui vẻ xen lẫn chút buồn bã, "Tôi còn chưa kịp tạm biệt A Khôn nữa."
"Vậy thì đi thôi, hắn đang ở bên ngoài." Bàn Tử nói, "Bây giờ tôi nhắc cậu trước, cậu cần phải bình tĩnh."
"Ý anh là sao?" Ngô Tà nhíu mày, cậu không hiểu ý Bàn Tử lắm.
Bàn Tử ghé sát lại, thản nhiên đáp: "Tiểu Ca không xuyên qua, sau khi hắn xuống núi thì phát hiện trong nhà đột nhiên có thêm một mình khác, đã thế còn đang ngủ trên chính chiếc giường của mình và người trong lòng."
AAAAAAA! Xảy ra chuyện lớn rồi!
Ngô Tà đứng hình trong chớp mắt rồi lập tức bật dậy mặc quần áo vào.
Chết tiệt!
"Sao anh không nói sớm!" Ngô Tà hoảng loạn vô cùng, bắt đầu chỉ trích hắn.
Bàn Tử làm sao cam chịu, ngẩng đầu phản bác lại: "Cậu không làm chuyện gì trái với lương tâm thì sao phải sợ?! Hơn nữa cậu cũng bảo Tiểu Ca xuyên đến Ba Nãi mà? Hay lắm Tiểu Thiên Chân, tự mình hại mình!"
Ngô Tà không rảnh cãi nhau với Bàn Tử, cậu đứng dậy mặc đồ rồi tiện chân đạp hắn một cái, "Mau lên! Đừng nhiều lời!"
Hai người vội vàng mở cửa, thấy trong viện là hai Trương Khởi Linh đứng cách nhau một khoảng.
Hai người lạnh lùng nhìn nhau, không khí xung quanh áp lực tới nỗi không thở được.
Nghe thấy tiếng mở cửa, hai vị Trương Khởi Linh đều quay đầu lại nhìn, sau khi thấy Ngô Tà thì vẻ mặt của cả A Khôn và Tiểu Ca đều trở nên hết sức vi diệu.
Ngô Tà vừa mở cửa đã thấy Tiểu Ca đầu tiên, cậu không giấu nổi sự vui mừng, "Tiểu Ca..."
Bàn Tử căng thẳng, thấy Bình Tử nhà mình vẫn như cũ thì cũng rất vui vẻ, "Tiểu Ca! Chúng tôi còn tưởng cậu đến Ba Nãi rồi!"
Tiểu Ca hơi khó hiểu, Ngô Tà bước đến bên cạnh Tiểu Ca, trước đó còn tiện tay vỗ Bàn Tử một cái.
Bàn Tử hiểu rõ, đi tới cạnh A Khôn ôm hắn, "Tiểu Ca! Giới thiệu cho cậu biết, đây chính là một cậu khác, gọi là A Khôn."
Tiểu Ca nhìn thoáng qua A Khôn, "Tôi biết."
Lần đầu tiên A Khôn thấy người nọ đã biết hắn là Tiểu Ca trên ảnh chụp, cũng chính là Trương Khởi Linh của sau này, trong lòng A Khôn sinh ra sự ngưỡng mộ và cả ghen tỵ.
Đây là những người mà hắn chưa từng quen biết, nhưng Trương Khởi Linh tương lai có thể gặp được.
Mặc dù hắn và Tiểu Ca đều là một người, nhưng ở đây có hai Trương Khởi Linh, bọn họ không thể xem là cùng một người được.
A Khôn vẫn nhớ rõ tối qua vốn dĩ hắn đang ngủ, nhưng đêm hôm khuya khoắt đột nhiên phát hiện có người bước vào sân, hơn nữa còn đi vào trong nhà.
A Khôn lập tức cảnh giác, chậm rãi đứng dậy điều chỉnh lại hô hấp, đôi mắt hắn liếc quanh tìm đồ vật có thể dùng để tấn công, nhưng vài giây sau hắn lại cảm thấy tiếng bước chân này khá quen thuộc.
Tiếng bước chân ngoài cửa cũng trở nên nhẹ nhàng, xem ra người phía ngoài đã phát hiện hắn.
A Khôn cẩn thận đi tới cửa, người phía ngoài cũng đã tới trước cửa, không khí như ngưng đọng.
Ngay lập tức cánh cửa bị hai người trong ngoài đồng thời đá, lực chân của Trương Khởi Linh không cần bàn đến, mà cánh cửa xấu số đồng thời bị hai vị Trương Khởi Linh tấn công đã không chịu nổi mà hi sinh tại trận.
Hai người trong ngoài đối diện nhau qua cánh cửa vỡ nát đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc hiện rõ trên mặt đối phương.
A Khôn biết hắn đến một tương lai có Trương Khởi Linh, hắn vô tình nghe Ngô Tà nói chuyện nên vẫn tưởng mình tạm thời thế chỗ được Trương Khởi Linh ở đây, ai dè hắn lại có thể nhìn thấy một mình khác ở cùng thời không.
Tiểu Ca càng không thể tin được mình chỉ mới lên núi một ngày mà trong nhà lại lòi đâu ra một mình khác, đã thế còn ngủ trong phòng của hắn và Ngô Tà.
Khoan đã, Ngô Tà?
Phớt lờ những mảnh vụn của cánh cửa rải rác trên mặt đất, Tiểu Ca nhìn thẳng vào mắt đối phương, hắn biết Trương Khởi Linh sẽ không tùy tiện giết người, nhưng hắn không thể chắc chắn được một Trương Khởi Linh chưa quen Ngô Tà liệu có thể vô tình xúc phạm tới Ngô Tà hay không.
"Ngô Tà đâu?"
A Khôn biết căn phòng hắn ngủ là phòng của Ngô Tà cùng vị Trương Khởi Linh này, hắn liếc thoáng qua phòng Bàn Tử, thấp giọng đáp: "Ngủ."
Tiểu Ca nhìn hắn một cái rồi quay người đi đến ngồi xuống sofa phòng khách, không nói nữa.
A Khôn hiểu ý hắn, bây giờ Ngô Tà đang ngủ, chuyện này chưa giải quyết được.
Hắn cũng đi qua, "Anh không ở Ba Nãi?"
Tiểu Ca khẽ nhíu mày, lắc đầu.
Có lẽ chuyện này Ngô Tà chỉ đoán mò, A Khôn cúi đầu nghĩ, hắn im lặng ngồi ở đầu kia sofa chờ đến bình minh.
Bàn Tử buồn ngủ mở cửa định đi vệ sinh, thấy Tiểu Ca ngồi trên sofa, chép miệng hỏi: "A Khôn dậy sớm thế?"
Tiểu Ca quay đầu nhìn Bàn Tử, trên mặt vô biểu tình, A Khôn cũng ngẩng đầu nhìn sang Bàn Tử: "Ừ."
Bàn Tử thấy hai người, dụi mắt rồi lại nheo mắt, sau đó trừng lớn: "Đậu má!" Hắn lập tức tỉnh táo, "Tiểu Ca?!"
Thấy Bàn Tử tỉnh rồi, Tiểu Ca và A Khôn liếc nhau, nhanh như chớp lao ra khỏi nhà.
Hai người đứng giữa sân, Bàn Tử chưa