Editor: Yoo Chan
Beta: Thanh Du
~0O0~
Thuận Tử và Phan Tử thấy thế đều trố mắt ra nhìn, lẩm bẩm: “Mẹ kiếp! Chuyện quái quỷ gì thế này? Đi nhầm cửa à?”
“Không phải!” Tôi và Bàn Tử đều có kinh nghiệm, lập tức hiểu ra bản
chất vấn đề: “Mộ đạo này đã di chuyển. Lúc chúng ta ở trong mộ thất kia, mộ đạo cũ đã dịch chuyển sang vị trí khác, một mộ đạo mới lại dịch
chuyển đến chỗ này.”
“Vậy cũng làm được hả?” Phan Tử há hốc miệng.
“Được chứ!” Tôi và Bàn Tử lại ra sức gật đầu, thầm nghĩ đâu chỉ có
nơi này, trong mộ huyệt do Uông Tàng Hải thiết kế có phát sinh bất cứ
chuyện gì cũng không lạ.
Trong lòng tôi mơ hồ sợ hãi, nhưng cũng
có phần an tâm, bởi vì khi mộ đạo thay đổi, tôi đột nhiên hiểu ra vì sao cha của Thuận Tử và mấy cái thây khô kia lại bị vây khốn mà chết giữa
đống vàng bạc như thế. Nếu không thông hiểu mưu kế của Uông Tàng Hải,
chỉ cần cái mộ đạo mộ thất quỷ dị nơi này biến đổi một chút cũng đủ bức
người ta phát điên. Chúng tôi lúc ở dưới hải mộ cũng bị lừa cho suýt mất đi lý trí, nhưng một khi đã biết nguyên nhân mộ đạo nơi này đột ngột
biến hóa thì cũng không còn gì đáng sợ nữa.
Mộ đạo biến hóa thế này, ngã tư đường lúc trước chúng tôi đã từng đặt chân tới tất nhiên sẽ biến mất, muốn quay lại cũng không thể. Tuy không biết cuối mộ đạo mới này là gì nhưng nếu chúng tôi cứ đứng chôn chân ở
chỗ này không đi thì kết cục tất nhiên cũng giống mấy thi thể kia thôi.
Tôi lúc ấy tôi đã nghĩ cuối mộ đạo không có gì cả, là đường cùng, vậy thì không đáng lo. Mấy thi thể kia bị vây hãm ở đây cùng lắm là vì
nguyên nhân này, không có thuốc nổ mà con đường dẫn đến đây lại đột ngột biến mất, không biết phải làm sao nên mới lộ ra nét mặt tuyệt vọng cùng cực thế này.
Sau này nghĩ lại mới thấy tôi rốt cuộc vẫn còn quá non nớt, nét mặt
tuyệt vọng sâu sắc đến độ này cho thấy bọn họ đã gặp phải chuyện khó bề
tưởng tượng hơn suy nghĩ của tôi rất nhiều lần. Tôi lúc ấy đúng là suy
nghĩ quá đơn giản.
Tôi nói ra suy nghĩ này với những người khác, lại giải thích cho Phan Tử và Thuận Tử nguyên tắc biến đổi của mộ đạo một lần, bọn họ mới ồ
lên, lộ ra vẻ mặt ‘thì ra là thế’. Nhưng Phan Tử lại nghĩ xa hơn một
chút: “Nếu là như thế thì theo lý thuyết cái huyền cung này phải có kết
cấu vô cùng phức tạp, phải chăng chúng ta giống như lạc trong một khối
rubik, đã vào là không thể thoát ra?”
Tôi an ủi anh: “Chắc không phải đâu. Mánh khóe của Uông Tàng Hải thật ra cũng chỉ là gây áp lực tâm lý cho kẻ trộm mộ, chứ muốn vây khốn
người ta đến chết cũng không dễ đâu. Tôi đoán rất nhiều người bị tra tấn tinh thần cho đến khi hoàn toàn suy sụp nên mới chết.”
Tóm lại cái mộ đạo mới xuất hiện này chúng tôi nhất định phải tiến
vào, sau đó vừa đi vừa nghĩ cách. Nếu quả thực không ra được thì cứ theo lời Bàn Tử nói, có thể đầu tiên sẽ xác định một hướng, sau đó dùng
thuốc nổ kiên trì phá tường thoát ra. Chúng tôi đã có thuốc nổ trong
tay, sống lưng cũng cứng cáp hơn nhiều.
Nói rồi tôi lập tức dẫn đầu đi vào mộ đạo, Bàn Tử và hai người kia
theo sát phía sau. Trong một thoáng tôi cảm thấy có gì đó không ổn, bích họa xung quanh đều rất ghê người, vô số cái bóng đầu to quả thực giống
như bốn phía đứng đầy những vật như thế, khiến người ta khó chịu cực kì. Bất chợt tôi nghĩ lẽ nào cuối bí đạo này có thứ gì đó, cái bóng của nó
chiếu lên tường lẫn vào bích họa khiến chúng tôi không thể phát hiện ra.
Dù sao cũng đã đi vào rồi, bây giờ mà rút lui thì thật mất mặt. Tôi
chỉ còn cách kiên trì dẫn đầu, cố gắng không nghĩ đến mấy thứ này nữa.
Chẳng mấy chốc cửa mộ đã mất hút sau lưng, chúng tôi đã đi tới vị trí
không thể nhìn rõ cả hai đầu.
Sau lưng tôi, Phan Tử vừa đi vừa hỏi chuyện về cha Thuận Tử và đội
thám hiểm nọ, Thuận Tử kể sơ sơ cho anh nghe, Phan Tử bèn nói với chúng
tôi: “Trên đường chúng ta tới đây, tất cả phong thạch đều dùng phương
pháp nổ định hướng để phá ra một cái lỗ. Đây là kỹ thuật tối tân, chứng
tỏ bọn họ vào đây bằng đường khác, không phải con đường chúng ta tiến
vào. Xem ra nơi này chắc chắn có hơn một đường thoát ra ngoài.”
Tôi nói: “Chắc chắn là vậy rồi. Anh xem đám người A Ninh đi rõ nhanh, bọn họ lần theo đường chính mà lại đến trước, chứng tỏ chúng ta vẫn
thua vì thiếu thông tin.”
Chẳng qua không biết nhóm A Ninh hiện đang ở nơi nào, có lẽ bọn họ đã đi qua kho báu ban nãy,
chẳng biết lúc ra có gặp mộ đạo di chuyển hay
không, có đi vào mộ đạo này như chúng tôi hay không, thêm nữa, chú Ba có phải cũng gặp những chuyện như thế?
Lòng tôi bắt đầu hoang mang, chúng tôi dựa theo ám hiệu của chú Ba mà đi vào địa cung, ông ấy nhưng vào rồi thì ổng không để lại ám hiệu nào
khác nữa, xem ra sau khi đi vào địa cung ổng cũng đi lung tung rồi.
Vừa đi vừa nói đại khái hơn hai mươi phút, ánh đèn pin chiếu về phía
trước đã xuất hiện phản quang, chứng tỏ đã đến cuối mộ đạo. Chúng tôi
bất giác trở nên căng thẳng nhưng rồi nhanh chóng trấn tĩnh, giảm tốc
độ, nhích dần từng bước. Rất nhanh, phía cuối mộ đạo lại xuất hiện một
ngọc môn.
Lúc ngọc môn mới hiện ra, tôi đã giật nảy mình, bởi vì ngọc môn này
giống cái ngọc môn kia như đúc. Nhưng nghĩ lại thì những cánh cửa trong
cổ mộ phần lớn đều là do một người thợ phụ trách, đương nhiên sẽ rất
giống nhau. Vật liệu làm cánh cửa vẫn còn rất tốt, bên dưới cũng có một
lỗ hổng lớn do người ta phá bằng thuốc nổ.
Xem ra quả thực đã có người đi trước, vậy cũng tốt, dẫu là ai thì đối với chúng tôi đều là chuyện may mắn, ít nhất cũng chứng tỏ bên trong
không có cơ quan hố bẫy.
Chúng tôi lại một lần nữa nối đuôi nhau chui vào. Do không còn nhiều
pháo lạnh nên lần này Bàn Tử không đốt pháo mà chỉ châm mấy cái hỏa
chiết tử. Chúng tôi nhìn ra xung quanh, không khỏi sửng sốt.
Phía sau cửa mộ là một gian phòng giống cái kho báu vừa rồi như đúc.
Bên trong mộ thất cũng ngồn ngộn đống lớn đống nhỏ vàng bạc châu báu,
bốn góc mộ thất cũng chống bằng bốn cây cột trụ cực lớn, kết cấu cơ bản
giống hệt nhau.
Tôi thầm nghĩ thì ra trong địa cung này không chỉ có một kho báu, rốt cuộc cái đống của cải kia đến chừng nào mới hết? Hèn chi vương triều
Đông Hạ yếu nhược lại có thể xây dựng một lăng mộ địa cung hùng vĩ đến
thế, thì ra tích trữ ngút ngàn bảo bối là lề thói chung của những chính
quyền độc tài. Thành Cát Tư Hãn chôn dưới thảo nguyên Mông Cổ, vàng bạc
của đảng Đức Quốc xã do Hitler cầm đầu nghe đồn chôn ở Tây Tạng, còn của cải của anh em Gia Luật tộc Nữ Chân nước Đại Kim thì ở ngay chỗ này
rồi.
Đang mải miết suy nghĩ, đột nhiên Bàn Tử bên cạnh hét lên một tiếng chói lói khiến tôi giật nảy mình.
Tôi cứ tưởng xảy ra chuyện gì bất ngờ, vội nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn há hốc miệng, đứng trên một đống châu ngọc không ngừng lắp bắp,
nhưng mãi không thốt nên lời. Tôi vội vàng chạy đến nhìn thử, không khỏi giật mình kinh hãi, chỉ thấy giữa đống châu báu cũng có mấy khối thi
thể nằm cuộn mình.
Tôi nghi hoặc hỏi: “Thuận Tử, anh có mấy người cha *=))))))*…… à không, nhóm người cha anh dẫn đi rốt cuộc có bao nhiêu người?” Còn
chưa hỏi xong, tôi lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến tóc tai dựng ngược cả lên. Chỉ thấy giữa đống kim khí, cạnh mấy thi thể có một dãy đồ đạc
được người ta bày biện rất chỉnh tề. Tôi chiếu đèn pin vào thì thấy đây
chính là những thứ chúng tôi vừa sắp xếp trong kho báu ban nãy, từ trình tự cho đến chủng loại đều giống y đúc.
Bàn Tử cũng chịu không thấu, châm lên một cây pháo lạnh, mộ thất
thoáng chốc sáng bừng lên. Chúng tôi tản ra xung quanh nhìn kĩ, mấy thứ
này rõ ràng chính là những món đồ chúng tôi vừa lấy ra ban nãy.
Bàn Tử hoảng sợ nói: “Chuyện quái quỷ gì vậy? Đây là… có người bắt chước hành động của chúng ta…?”
Tôi nhíu mày, đứng lên, nhìn một vòng xung quanh, cảm giác quen thuộc ùn ùn kéo tới. Tôi cảm thấy tức cười: “Không phải đâu….. mà là chúng ta đã quay trở về chỗ cũ. Đây chính là nơi chúng ta vừa mới rời đi!”