Editor: Cơm Nắm Nướng Chảo
Beta: Thanh Du
~0O0~
Trên người tôi vẫn còn nội thương, nhìn thấy tấm ảnh xém chút nữa đã
hộc máu, làm mấy người khác sợ hãi la hét ầm ĩ. Đám Phan Tử chưa từng
thấy tấm ảnh này, tuy có nghe tôi kể lại nhưng nhìn lướt vẫn không nhận
ra, nên đều cảm thấy khó hiểu. Bàn Tử vội vàng giúp tôi thuận huyết, hỏi tôi có sao không.
Tôi run lẩy bẩy cầm lấy tấm ảnh, chỉ hình Muộn Du Bình và chú Ba trên ảnh cho bọn họ xem. Xem xong nét mặt mấy người kia lập tức biến đổi,
trông còn khó coi hơn cả tôi, chẳng ai thốt nên lời.
Tôi không thể nào tin đó là sự thật, ngoảnh đầu lại nhìn mấy cái thây khô phía bên kia mà lòng dạ rối như tơ vò.
Tấm ảnh này không thể nằm trên người kẻ
vô can, lẽ nào nhóm người thần bí mười năm trước leo lên Trường Bạch Sơn rồi bị vây khốn đến chến ở trong này lại chính là đám người dưới đáy
biển kia? Mấy cái thây khô này, không lẽ lại là đám người Văn Cẩm, Lý
Tứ?
Tôi run rẩy lật tấm ảnh lại, thấy mặt sau còn có một dòng chữ nhạt nhòa: Đội khảo cổ Tây Sa, kỷ niệm của Lý Tứ. (đuýt tờ ôm mặt khóc rưng rức (/□\*)・゜ )
Xem ra đúng là vậy rồi, nếu nói tấm ảnh này do những người khác mang
vào đây thì quả thực hết sức vô lý. Mang theo ảnh lưu niệm tùy thân,
chắc chắn phải là người trong cuộc… Hèn chi chú Ba làm đủ mọi cách vẫn
không tìm nổi bọn họ, hóa ra đã chết rũ ở đây từ lâu rồi.
Nhìn trang phục thì thấy hoàn toàn trùng khớp, lại thêm tấm ảnh này…
Nhưng vì sao những người này lại muốn đến đây cơ chứ? Lẽ nào trong huyệt mộ dưới đáy biển họ đã phát hiện ra thứ gì đó nên mới tìm đến núi
Trường Bạch?
Đợi đã, không phải chứ. Tôi đột nhiên nghĩ đến chú Ba, nghĩ đến Muộn
Du Bình. Trời ạ, gần như tất cả những người từng vào ngôi mộ dưới đáy
biển giờ đều có mặt tại Vân Đỉnh thiên cung. Đám người này đã tới từ
mười năm trước, gần đây lại đến lượt chú Ba và Muộn Du Bình. Rốt cuộc vì sao bọn họ cứ phải khăng khăng đâm đầu vào chỗ này cơ chứ?
Những bí ẩn đã vùi vào quên lãng phút chốc sống dậy trong lòng, hằng hà sa số vấn đề cũng ào ào xộc thẳng vào đầu tôi.
Nhóm người Phan Tử không biết chuyện cũ của chú Ba nên lúc nhìn thấy
tấm ảnh còn khiếp sợ hơn tôi nhiều, tôi đành phải kiên nhẫn giải thích
một lần, mấy người kia nghe đến đâu là trợn mắt há mồm đến đấy. Bàn Tử
nói: “Vô lý, mà khoan, để tôi nghĩ thêm đã… Hầu như tất cả những người
đã từng đến ngôi mộ dưới đáy biển, kể cả A Ninh và chúng ta, đều đã tới
nơi này rồi. Không lẽ huyệt mộ kia có một lời nguyền, chỉ cần đặt chân
vào đó thì nhất định phải leo lên núi Trường Bạch … Không đúng, nói thế
hình như không chuẩn?”
Bàn Tử đương nhiên chỉ nói nhảm nhưng cũng đủ làm tôi ớn lạnh, có
điều gì đó trong lòng bắt đầu sáng tỏ. Xem ra ngôi mộ dưới đáy biển cũng không phải là mấu chốt, mà mấu chốt là ở đây cơ. Huyệt mộ dưới đáy biển chẳng qua chỉ là tấm ván bắc cầu mà thôi…
Tôi lục lọi bằng sạch tất cả những gì có thể lấy từ thi thể, nhưng
vẫn chẳng kiếm ra thêm bất kì manh mối nào. Thậm chí những người này là
ai, tôi cũng không hoàn toàn nắm rõ. Lòng tôi rối như canh hẹ, mụ mị
xoay người chuyển hướng bước vào mộ đạo, đến đèn pin cũng chẳng buồn đem theo.
Bàn Tử vội vàng níu lại nên tôi mới tỉnh ra, hắn bảo cậu có cuống lên cũng chả ích gì, những người này chẳng phải đã bị giam đến chết ở đây
sao. Cậu chết đi có thể hỏi oan hồn bọn họ xem đã xảy ra chuyện gì thật, nhưng có biết thì cũng quá muộn rồi.
Tôi thuận đà ngồi xuống thở hổn hển, dần dần bình tĩnh lại, trong đầu chỉ còn một ý niệm: “Mình nhất định phải thoát ra, nhất định phải tìm
chú Ba để hỏi rõ ngọn ngành, bằng không có chết cũng không nhắm nổi
mắt.”
Bàn Tử nói: “Nhưng đến giờ đã tìm được manh mối nào chứng minh trong
số họ đã có người thành công thoát ra đâu. Không chừng chỗ này là một
không gian khép kín, căn bản không thể thoát ra, cậu có nhắm tịt hai mắt cũng vô ích.”
Bàn Tử vừa thốt ra lời này, những người khác đồng loạt câm nín. Chúng tôi đang định tìm kiếm chút manh mối trên mấy khối thi thể này, thoáng
cái lại phát hiện ra một bí mật lớn kinh người, thật sự là sóng trước
còn chưa yên, sóng sau đã xô tới.
Mọi người đều theo đuổi những ý nghĩ riêng, bầu không khí trầm xuống
đến cực điểm. Đầu óc tôi hỗn loạn, căn bản không dám nhìn lại bức ảnh,
chỉ sợ trong đó sẽ xuất hiện quái vật hút tôi vào. Cổ họng cũng bắt đầu
ngứa ngáy, hình như bị cảm lạnh rồi, tôi bắt đầu ho khan ra máu.
Phan Tử thấy vậy bèn bảo với cả bọn: “Hôm nay cứ nghỉ ngơi đi đã, dù
sao một chốc một lát cũng không ra được, chi bằng cứ đánh một giấc thật
đẫy cho đầu óc tỉnh táo đã. Cậu Ba đừng nghĩ ngợi nhiều quá, tôi biết
cậu ôm rất nhiều khúc mắc trong lòng, nhưng muốn làm rõ cũng không phải
chuyện một sớm một chiều đâu.”
Tôi khoát tay. Làm sao mà ngủ được chứ, chẳng thà ngồi đây nghĩ tiếp
cho rồi. Nghĩ đến khi chịu hết nổi mới thiếp đi được, bằng không càng
ngủ càng mệt thêm thôi.
Bàn Tử chẳng biết đã rít đến điếu thuốc thứ mấy rồi, vừa rít vừa làu
bàu: “Giờ tôi lại nghĩ, nếu sớm biết thế này hồi nãy đã không đi theo
cái ký hiệu kia. Giá nghe lời tôi có phải tốt hơn không, một nhóm bị
nhốt rồi nhóm kia còn có đường nghĩ cách… (Bàn Tử từng đề nghị chia làm 2 nhóm) Cái ký hiệu đó, giờ ngẫm lại có khi là do mấy cỗ thi thể kia để lại
cũng nên. Cậu xem, mọi chuyện đều trùng khớp. Có lẽ bọn họ cũng nghĩ như chúng ta, chia ra thành hai nhóm, hai người kia đi vào mộ đạo đối
diện.”
Tôi lắc đầu bảo không đâu, một nhóm bị nhốt rồi, nhóm kia quay lại
tìm chẳng phải cũng dính trấu như nhau sao, đến lúc đó mới gọi là thảm.
Hơn nữa không chừng đi bên không có ký hiệu kia còn nguy hiểm hơn, vì
đâu ai biết chờ chúng ta là cái quái gì.
Có điều đào sâu suy nghĩ lại thấy vô lý, vì nếu một nhóm bị nhốt thì
khi nhóm kia quay lại mộ đạo đã biến đổi, bọn họ sẽ không tài nào tìm ra cái mộ thất này. Ký hiệu kia liệu có phải do
người may mắn sống sót ghi lại, là ký hiệu “đội này đã mất tích”?
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi đột nhiên run bắn toàn thân… Một tia điện xẹt qua óc tôi… Ký hiệu…
Tôi dồn sức ngồi bật dậy, nói với bọn họ: “Tôi bỗng nhớ ra một sơ hở rất quái dị. Về cái mộ đạo này, có một lập luận bác bỏ.”
“Cái gì cơ?”
Tôi nhíu mày nghĩ xem mình phải diễn đạt thế nào, “Tôi sợ các anh
nghe không hiểu. Thí dụ nhé, nếu chúng ta đi ra ngoài trong bóng tối,
bất kể là vì nguyên nhân gì, chúng ta đều phải qua một quá trình thay
đổi phương hướng, cho dù quá trình này bản thân chúng ta không hề hay
biết, có đúng không?”
Mấy người kia khẽ gật đầu, tôi nói tiếp: “Ví dụ như, tôi cầm một cây
bút vừa đi vừa vẽ lên tường thì nhất định sẽ để lại một vạch thật dài
trên tường lối ra. Vậy trong tích tắc tôi bị đổi hướng mà không biết,
các anh đoán xem tôi sẽ phát hiện điều gì?”
Bàn Tử gần như nhảy dựng lên: “Cậu sẽ thấy trên vách tường mộ đạo phía trước đã có dấu vết cậu vạch ra từ trước rồi!”
“Không chỉ có vậy!” Tôi nói: “Điểm mấu chốt nhất là gì? Chính là sau
khi tôi quay người, trái phải sẽ đổi chỗ cho nhau, tay cầm bút của tôi
sẽ bắt đầu vạch lên vách tường bên kia.”
“Cái này!” Phan Tử cũng nhíu mày nói.
“Đây là suy luận logic.” Tôi giải thích: “Nói cách khác, nếu như dùng logic học để giải thích, đặt giả thiết ở chính giữa mộ đạo có một điểm
ngoặt! Ở điểm ngoặt này chúng ta sẽ giống như bước vào một tấm gương,
sau đó đi thẳng về hướng ngược lại với mình, các anh có công nhận không
nào?”
Ai nấy đều gật đầu, theo logic thì nhất định phải như tôi nói.
Tôi nói: “Tốt, vậy các anh nghĩ thử coi, nếu trong lúc đi chúng ta
thực sự đụng phải một ‘mặt phản xạ’ như lời tôi nói, vậy cái mặt phản xạ này phải dày cỡ nào?”
“Dày cỡ nào á?” Mấy người này còn chưa tiêu hóa xong những lời tôi vừa nói, ù ù cạc cạc.
“Đúng, nhất định phải có độ dày. Nếu không có độ dày thì lúc cơ thể anh xuyên qua một nửa trước, nửa người phía sau sẽ…”
Phan Tử lập tức hiểu ý của tôi, thoáng cái đã đầm đìa mồ hôi lạnh, vô thức tiếp lời: “Chồng lẫn lên nhau!”
“Chính xác! Bởi vì ở vị trí đó, nửa người trước của anh đã bị phản xạ trở về, nhưng nửa phía sau lại chưa đi qua ‘mặt gương’, cho nên nếu lập luận của tôi là chính xác, thì đúng vào lúc xuyên qua ‘gương’ phản xạ, chúng ta ắt hẳn phải chết! Sẽ biến thành một nùi quái thai! Mặt anh sẽ
đâm ra đằng gáy!”
“Nhưng chúng ta đã đi qua đi lại bao nhiêu bận mà có chết đâu?” Bàn Tử nghi hoặc hỏi.
“Đó chính là điều tôi muốn nói. Mặt gương này đảm bảo phải có độ dày
lớn hơn cơ thể người. Quá trình phản xạ sẽ thế này, sau khi tiến vào
vùng phản xạ, trước tiên chúng ta vào từ đầu bên này, đi một đoạn bên
trong xong lại đi ra ở đầu kia, hoàn thành nếp gấp không gian.”
Mọi người lại gật đầu tỏ vẻ đồng tình, lối suy luận này quả là không một kẽ hở.
“Vấn đề là chúng ta không biết cái đoạn đó dài bao nhiêu. Giả như nó
chỉ dài hai ba bước, tôi lấy một ví dụ thế này, nếu chúng ta đi vào một
đoạn ‘gương không gian’, nhưng Bàn Tử lại không vào, mà đứng ở chỗ bắt
đầu có tấm gương không gian. Tấm gương không gian chỉ dài có vài ba
bước, anh lại có thể quan sát cả hai phía trước sau, anh đoán xem sẽ có
chuyện gì xảy ra nào?”
Phan Tử hiểu nhanh nhất, cổ họng gần như đông cứng: “Sẽ… thấy trước sau xuất hiện hai Bàn Tử giống hệt nhau.”
“Đúng, ở đây xuất hiện một lập luận bác bỏ: Bàn Tử đứng phía sau anh, khi nhìn vào khoảng không trước mặt anh, có thể thấy Bàn Tử phía trước anh không? Hoặc là anh nắm lấy tay của một trong hai Bàn Tử đó, thì sẽ
có chuyện gì xảy ra?”
Phan Tử vội vàng ra hiệu cho tôi ngừng lại: “Đừng… đừng nói nữa!”
“Làm vậy để chứng minh cái gì mới được chứ?” Bàn Tử bên cạnh cũng đã tái mặt.
“Chúng ta không cần tiếp tục thí nghiệm cũng có thể xác định, thứ gọi là ‘gương không gian’ này không thể tồn tại được! Hơn nữa cái mộ đạo
phản xạ này đi thế nào cũng không thoát ra nổi, cơ sở logic của nó cũng
không tồn tại, nói cách khác sự tồn tại của mộ đạo này là không hợp
logic.” Tôi hạ giọng: “Uông Tàng Hải không phải thánh thần, ông ta không thể tự mình tạo ra định luật vật lý. Cơ quan ở chỗ này không liên quan
gì đến Uông Tàng Hải hết, những người này cũng không phải vì vậy mà bị
vây khốn đến chết. Tình huống chúng ta hiện đang gặp phải là một trường
hợp đặc biệt, là một tình huống mới! Chúng ta đã bị những cái xác này
đánh lạc hướng rồi, giờ đây khả năng lớn nhất tạo ra tình huống này, chỉ có một mà thôi…”
Tôi cẩn thận chỉ ngón tay vào giả thiết thứ tư mà Bàn Tử đã viết
xuống, cử động môi, dùng khẩu hình nói: “Bên người chúng ta có quỷ!”