Sâu trong màn nước âm u, tấm lụa trắng bọc quanh xác ướp cổ không
biết đã ngâm trong nước bao nhiêu năm mà sớm đã nát tướp. Không phân
biệt được xác kia là nam hay nữ vì vẫn còn cách đó một khoảng khá xa,
chỉ thấy được hình dáng mờ mờ ảo ảo, không nhìn rõ được tình trạng cụ
thể của cái xác.
Chú Ba mướt mồ hôi lạnh, nhưng đã trấn tĩnh lại ngay lập tức. Rõ ràng nếu đây là mộ thuyền táng thật, thì có một cái xác bập bềnh trôi nổi ở
đây cũng không tính là chuyện quái gở.
Nhưng khi chú Ba dần bỏ tay đang che đèn ra thì lại thấy ở cuối luồng sáng trắng lạnh buốt như băng, trong bóng tối bên cạnh xác cổ kia lại
xuất hiện một cái xác ướp khác, trang phục tương tự, lẩn khuất trong làn nước biển âm u.
Chú Ba có dự cảm chẳng lành. Chú tiếp tục lia đèn thám hiểm, quả
nhiên phát hiện trong vùng tối bên dưới còn có rất nhiều xác cổ bọc lụa
trắng khác đang bập bềnh trôi, dễ chừng phải đến ba bốn chục cái. Vô số
những vạt áo lụa trắng toát cùng dập dềnh uốn lượn, cảnh tượng này thật
khiến người ta cảm thấy ớn lạnh như nước đá châm vào tim phổi.
Vì đèn thám hiểm đang bật nên lúc đó không tài nào biết được ánh sáng lạnh lẽo yếu ớt màu xanh lục vừa rồi rốt cuộc là phát ra từ chỗ nào
trên xác ướp nữa. Nhưng điều khiến người ta sởn gai ốc nhất chính là đám xác cổ kia lại không chịu đứng im, thi thể cứng đờ trong nước ấy thế mà còn đang chầm chậm di chuyển.
Tim chú Ba cũng muốn vọt ra khỏi cổ họng tới nơi rồi. Bên trong chiếc mũ sắt kín như bưng, đầu chú đầm đìa mồ hôi lạnh, bụng thầm nhủ may mà
mình đã kéo Giải Liên Hoàn lại, chứ nếu vừa rồi cứ thế bơi qua, tiến sát gần đám xác cổ này mới bật đèn thì chính mình không bị hù chết mới là
lạ. Mấy cái thi thể này chắc chắn đã ngâm ở đây phải gần ngàn năm rồi,
bình thường đáng ra phải rã hết từ lâu rồi chứ, sao còn bập bềnh ở đây
được, lẽ nào lũ này đã biến thành bánh tông hết cả rồi hay sao?
Bản thân chú lúc lặn xuống không hề chuẩn bị gì hết, vốn là không ngờ sẽ đụng phải tình huống hiểm ác thế này nên một cái móng lừa cũng chẳng đem theo, đi theo cái thằng chó Giải Liên Hoàn này đúng là thiệt thòi
hết chỗ nói. Chú Ba đã sớm đã quên tất cả những chuyện này đều là tự chú chuốc lấy.
Lại nhìn Giải Liên Hoàn, mặt mũi hắn cũng kinh hoàng lắm, đủ thấy
hành động xồng xộc tiếp cận vừa rồi cũng là do không nắm được tình hình
thực sự. Xem ra lão nước ngoài kia cũng không nói cho hắn biết là sẽ
đụng phải thứ gì.
Chú Ba nghĩ nhanh như điện, trong chớp mắt đã dự trù vài tình huống.
Lúc bấy giờ, đám xác cổ từ đằng xa đang dần dần trôi tới gần, không
nhanh không chậm, lụa trắng thong thả phất phơ. Nếu không phải do bốn
phía tối đen cùng với những nét mặt nhạt nhòa không thấy rõ thì khung
cảnh này thật cũng chẳng khác gì cảnh tiên nhân trong thiên cung đang
đạp mây mà đi.
Chú Ba quan sát một lúc bỗng trong đầu lóe lên một tia sáng, chú đã hiểu ra được một điều gì đó.
Chú hạ thấp người, lặn xuống mấy mét, áp sát lại gần quan sát thật cẩn thận.
Dường như những cái xác ướp cổ chưa hoàn toàn thối rữa, mặt mũi tuy
không rõ, nhưng ít nhất cũng có thể nhìn ra hình dạng con người. Mỗi cái xác lại bày ra một tư thế: có cái như đang bưng khay, có cái như đang
thổi sáo, có cái lại như đánh trống, đánh đàn cầm đàn sắt, phong phú vô
cùng, tuy rằng cứng đờ như thép, song vẻ đẹp trong từng tư thế thì tinh
tế không gì sánh kịp. Chú Ba liền hiểu ra mình đang nhìn thấy cái gì.
Trên các bức bích họa của rất nhiều cổ mộ đều miêu tả một cảnh tượng
như vậy: đó chính là cảnh chủ mộ thoát xác thăng thiên, trên trời thiên
môn mở rộng, quần tiên tụ hội nghênh đón, mây lành uốn lượn, thần điểu
tung bay, ánh sáng tưng bừng khắp nơi. Trong dạng bích họa này, phía
trên bên cạnh hình ảnh chủ mộ đạp thang mây sẽ là một bức “Thiên sư vũ
nhạc đồ”, trong tranh ắt sẽ vẽ vô số những lão tiên chuyên tấu thiên
nhạc, đàn trống hòa âm vang dội.
Nhưng chủ mộ nơi này hẳn là cảm thấy vẽ một bức “Thiên sư vũ nhạc đồ” chưa đã ghiền. Cảnh tượng mấy chục cái xác cổ tạo dáng này quả thực đã
biến cảnh “thiên sư vũ nhạc, đàn trống hòa âm” thành sự thực, quả đúng
là không thể tưởng tượng nổi.
Chú tức khắc hiểu ra vì sao Giải Liên Hoàn lại đi tìm mấy cái xác cổ
này, bởi vì con đường có thiên sư vũ nhạc chính là con đường thoát xác
thăng thiên của chủ mộ. Đi theo xác cổ là chắc chắn có thể tìm được vị
trí của chủ nhân ngôi mộ.
Giải Liên Hoàn bên cạnh đã lấy lại tinh thần, ra hiệu chú Ba theo sau. Vì căng thẳng mà động tác của hắn méo mó hết cả.
Chú Ba nỗ lực trấn an nhịp tim của mình. Chú đã biết chắc chắn mình
sẽ tiến vào một nơi bất trắc khó lường, vì vậy, trái lại, trong lúc này
càng không được hoảng sợ. Địa điểm nơi này đã biết rồi, cổ mộ sẽ không
mọc chân chạy mất, chuẩn bị như bây giờ rõ ràng là chưa chu đáo, lý do
lý trấu để thuyết phục bản thân rút lui chú đã có đủ mười phần.
Giờ nghĩ lại, vị trí bọn họ đang đứng là một vùng vực sâu vô tận, mấy cái xác cổ kia trôi dạt đến chỗ nào, còn trôi bao lâu nữa, chẳng thể
nào đoán biết được, nếu cứ đi bừa theo thì không biết sẽ lãng phí bao
nhiêu thời gian, trong khi đó dưỡng khí không còn nhiều, quả thật là
không sáng suốt.
Chú Ba đã tỉnh ngộ ra rồi, chú bèn ngăn cản Giải Liên Hoàn, ra hiệu
cho hắn quay trở lại, đừng tiếp tục xuống nữa. Với tình hình hiện tại mà tiếp tục vào sâu hơn thì quá nguy hiểm, cái mạng già vẫn là quan trọng
nhất.
Nhưng lúc này Giải Liên Hoàn lại đột nhiên hạ quyết tâm (hay lên cơn là bệnh chung của mấy cậu ấm đàng điếm, có vẻ như tôi cũng có vấn đề tương tự), không để chú Ba kịp ngăn cản đã xông thẳng về hướng đám nữ thi mà đuổi theo.
Chú Ba ở phía sau huơ đèn thăm dò ra hiệu vài cái, ý nhắc hắn chờ một lát đã, nhưng Giải Liên Hoàn lại không thèm để ý. Chú Ba thấy thế liền
tự nhủ thôi xong rồi, xem ra thằng ranh này muốn vứt mình
lại đây mà.
Nãy đã uy hiếp Giải Liên Hoàn để cùng lặn xuống đây, Giải Liên Hoàn
chắc chắn tâm không cam tình không nguyện, bây giờ hẳn là sắp đến hồi hạ màn rồi, bèn dứt khoát chia tay luôn.
Dù rằng chẳng có tí cảm tình gì với tên này, nhưng dù gì Giải Liên
Hoàn cũng là họ hàng thân thích, hơn nữa mình còn mang tiếng làm anh,
trong vấn đề này, người Trung Quốc trước giờ vẫn luôn có gút mắc tâm lý
về quan niệm máu mủ tình thâm cũng như chở che em nhỏ. Trong thời khắc
này, chú Ba không thể mặc kệ Giải Liên Hoàn được, chỉ đành nén một bụng
cồn cào lửa giận, vội vã đuổi theo.
(Nói tới đây thì đã nghe không biết bao nhiêu lần chú Ba đề cập
tới sự “bất đắc dĩ” với cả “không còn cách nào” của bản thân, lặp đi lặp lại nhiều đến nỗi tôi còn thấy được sự bất thường. Dường như từ trong
tiềm thức, chú đã đặc biệt nhấn mạnh chuyện mình đi theo Giải Liên Hoàn
chỉ là bất đắc dĩ thôi chớ thực lòng không muốn thế đâu. Trên thực tế,
với tính cách của chú Ba mà tôi biết, vào thời điểm đó chú không phải là kiểu người có thể kiềm chế được tính hiếu kỳ của bản thân như vậy. Và
đến đây, tôi có thể cảm thấy được, tất nhiên, cái chết của Giải Liên
Hoàn sau này có lẽ chú Ba là người chịu trách nhiệm lớn nhất.
Sở dĩ tôi nghĩ vậy là vì hồi tôi còn nhỏ, chú Ba đã từng trông
nom tôi trong một thời gian. Khi ấy lại đúng lúc người ta gọi chú xuống
đấu, vì vậy chú không có cách nào để trông coi tôi được, thế là ổng bèn
lấy dây thừng buộc tôi ở ven đường, để tôi phơi nắng ròng rã suốt một
ngày trời, đến nỗi tôi suýt nữa thì cảm nắng. Sau chuyện đó chú đã hối
lộ tôi rất nhiều kem que để tôi ém nhẹm vụ này. Lúc bấy giờ tôi không
hiểu chuyện nên cũng chẳng nói ra. Chính bởi vì việc này cho nên tôi mới biết rõ thời trẻ tính tình chú khá là bất hảo, khả năng tự kiềm chế kém cỏi lắm.
Nhưng nhớ tới dòng chữ bằng máu Giải Liên Hoàn để lại trên cổ mộ, tôi vẫn không tài nào tin được chú Ba lại cố ý hại hắn. Cho nên khi
nghe tới đó thì tôi không kìm được nữa, bắt đầu hồi hộp căng thẳng hẳn
lên.)
Sự việc tiếp theo xảy ra cực kỳ chóng vánh.
Chú Ba vừa cân nhắc lượng dưỡng khí tiêu hao, vừa ra sức đuổi theo
Giải Liên Hoàn. Chú càng nghĩ càng thấy không ổn, những ngôi cổ mộ dưới
đáy biển tương tự như này chú đã từng đặt chân vào bao giờ đâu, thực sự
là không thể nắm chắc được điều gì.
Thế nhưng, vào lúc này Giải Liên Hoàn đã trốn đâu mất. Hắn đi trước
mà lẩn nhanh như trạch. Hơn nữa, lặn ngụp cũng không phải sở trường của
chú Ba, nên hiển nhiên là chú đuổi không kịp hắn.
Đi theo ánh đèn trước mặt, cứ thế bơi thẳng về phía trước trong mịt
mùng bóng tối được chừng mười phút, hàng tá những vật thể dập dềnh trôi
xung quanh chú Ba từ lúc nào không hay. Chú nhìn thử thì thấy đó đều là
những mảnh đổ nát từ kiến trúc bằng gỗ, nào là song cửa chạm trổ, xà nhà bằng gỗ, hàng ngàn hàng vạn, tất cả đều mục nát nghiêm trọng, bên trên
bám đầy những con hà trắng toát.
Ngay sau đó, giữa đống thứ lặt vặt trôi dật dờ này, chú Ba thấy một cái bóng đen xiêu vẹo, tựa như một con quái thú khổng lồ.
Nhóm “xác cổ ca múa” đang bồng bềnh trong nước chợt trôi thẳng về
hướng vật nọ, mà Giải Liên Hoàn ở đằng trước đã vượt qua bọn chúng, tiến đến sát cái bóng đen khổng lồ kia. Nương theo ánh đèn của hắn, chú Ba
từng chút từng chút thấy rõ mồm ngang mũi dọc của thứ này.
Đó là mũi thuyền của một chiếc thuyền cổ đồ sộ bị mắc kẹt trong đá
ngầm. Cái từ “đồ sộ” ở đây chỉ là dùng bậy, chú cảm thấy chẳng thể dùng
từ ngữ nào miêu tả để hình dung nổi độ lớn của chiếc mũi thuyền mà chú
được chứng kiến nữa.
Mũi con thuyền đắm trải dài suốt từ trong bãi đá san hô ra tận bên
ngoài, phải đến hơn hai trăm mét. Xác thuyền đã hoàn toàn biến dạng, mũi thuyền méo mó phủ đầy bụi biển trắng xóa và những mảng san hô kết vảy.
Nếu không phải vì hình thù con thuyền quá quái dị, có lẽ người ta sẽ
tưởng nhầm đó là đầu lâu của một sinh vật biển khổng lồ.
Đám “xác cổ múa hát” kia dật dờ lượn về phía xác tàu, rồi biến mất
rất nhanh trong làn nước biển mịt mùng. Chú Ba cùng Giải Liên Hoàn bám
sát phía sau. Dưới ánh sáng chiếu rọi của hai cây đèn thăm dò, hình ảnh
xác tàu hiện ra càng ngày càng rõ ràng.
Trên boong ở phía mũi tàu, chú Ba nhìn thấy một lầu gác bằng gỗ chạm
trổ hoa văn bị kẹt một nửa trong đá. Có vẻ như đó chính là công trình
chủ chốt của toàn bộ kiến trúc trên con thuyền gỗ khổng lồ này. Nhưng
bây giờ nó đã ngả nghiêng xiêu vẹo, gần như sắp sụp đổ. Phía trên lầu
gác có một cánh cửa đá cẩm thạch rạn nứt biến dạng đang mở rộng, hệt như một cái miệng há ngoác ra chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới.