Tôi cảm thấy có hơi ghê tởm, bọn Ô lão Tứ đương nhiên cũng không ngờ
trong mấy cái vò lại là thứ này, vẻ mặt đều mang vẻ kinh ngạc và ghét
bỏ.
Những người khác cũng tụ tập lại đây, dần dần tập trung lại, mấy tài
xế người Tạng chưa bao giờ thấy chuyện gì như thế này, đều rất tò mò,
lại gần nhìn xem.
Tôi bịt mũi nhìn Ô lão Tứ đeo bao tay rồi nhặt cái đầu người lên, rửa sạch bùn đất trên đó. Thứ này đã có niên đại rất lâu đời, thế nhưng tóc vẫn còn rất chắc, da thịt đều thối rữa hết cả, cạy lớp đất bùn bên
ngoài ra, có thể thấy được làn da khô quắt và hai hốc mắt trống không.
Đây là một cái đầu lâu của người cổ đại.
Cái người đeo kính mắt ở bên cạnh liền đem đường kính cái vò so với
cái đầu: đầu lâu lớn, miệng vò nhỏ, rõ ràng không thể nhét đầu người vào trong vò được.
Thế tức là sao, tôi liền hỏi anh ta.
“Đây là truyền thống quỷ dị của bộ lạc Tây Vương Mẫu, người này nhất
định là một nô lệ của một bộ lạc khác ở Tây Vực, có lẽ khi mới chỉ
khoảng hai, ba tuổi, đầu đã bị nhét vào trong vò rồi, sau đó vẫn cứ thế
lớn lên, cho đến khi khe hở giữa cổ và thành vò không nhét được thức ăn
vào nổi nữa thì mới dừng, sau đó chém phăng đầu hắn ra, niêm phong vò
này lại, đem dâng lên Tây Vương Mẫu làm cống phẩm, đây là truyền thống
cúng tế đầu người.” Anh bốn mắt nói.
“Ôi đệt, thế này cũng quá tà ác rồi. Tây Vương Mẫu trong Tây Du Ký
của chúng ta hòa ái biết bao nhiêu, đâu có thâm độc như thế đâu.” Một
người tặc lưỡi nói.
“Tây Vương Mẫu đó là Tây Vương Mẫu đã bị Trung Nguyên hóa, Tây Vương
Mẫu trong truyền thuyết cổ đại thực sự thì chả khác gì một con lệ quỷ
cả, căn bản không phải cùng một người.” Có người liền nói, xóa mù chữ
cho người kia. “Vào thời kỳ đó, chỉ dựa vào hòa ái thì không trị được
dân, kẻ thống trị đều dựa vào những nghi thức quỷ dị thần bí theo chủ
nghĩa thần bí kiểu này, khuếch đại sức mạnh siêu nhiên của mình để thống trị.”
Tôi liền hỏi Ô lão Tử, vì sao lại phải cho đầu người vào mấy cái vò này thế? Chém thì chém quách đi, hà tất phải lôi thôi.
Ô lão Tứ nói: “Có nhiều bộ lạc ở Tây Vực cho rằng, con người sau khi
chết, linh hồn sẽ bay ra ngoài từ mắt hoặc lỗ tai, cho nên cho đầu vào
vò rồi mới chém, chính là để nhốt linh hồn người này vào trong vò, như
thế hiến tế mới có ý nghĩa. Lễ tế hoàn thành, những cái đầu người này
đều bị chất thành đống, đem cho bọn quạ đen gì đó xơi tái, hoặc ném
xuống biển làm mồi cho cá. Ở Trung Nguyên cũng như thế, chúng ta gọi nó
là “hố đầu quỷ”, dưới Hà Bắc huyện Dịch cũng có một cái “gò đầu người”,
cũng tương tự thế này vậy.”
Tôi nghe mà cảm thấy cổ mình rất khó chịu, chuyện như vậy đúng là
cũng chỉ ở thời kỳ mông muội mới có. Nhưng đôi khi tôi thực hoài nghi,
rốt cuộc ai mới là kẻ đầu tiên phát minh ra cái này? Người cổ đại từ khi nào thì bắt đầu thờ phụng cái loại máu tanh này?
“Nhưng mà, từ nhỏ đã nhét đầu vào vại, vậy bình thường cuộc sống thế nào?” Có người hỏi.
“Cuộc sống? Khỏi phải nói, cuộc sống của tế phẩm tốt lắm đấy, thường
thường, người bị chọn làm tế phẩm, ăn cũng là ăn thức ăn dâng cúng thần, là thức ăn tốt nhất của toàn bộ lạc, bình thường chả phải làm gì cả,
đến khi dậy thì rồi thì tức khắc có cô gái xinh đẹp nhất để giao hợp, để còn mang thai tế phẩm đời kế tiếp. Để cho cổ của tế phẩm nhanh chóng to đủ độ, bọn họ thường hạn chế hoạt động của tế phẩm, có những người ăn
đến mức béo quá, còn chưa đến tuổi đã bị miệng vò siết đến chết.” Có
người lại nói: “So với những nô lệ khác phải lăn lộn kiếm miếng cơm manh áo ở bên ngoài, thậm chí còn không sống nổi đến năm ba mươi tuổi, thì
cứ sống sung sướng mười mấy năm, sau đó chết thống khoái một phát, có lẽ cũng là một lựa chọn không tệ.”
Người nọ xoa cằm: “Nghe cũng được đấy, tui đây không hứng thú với ăn
uống, nhưng tui hứng thú với cô gái đẹp nhất, nếu tui phải làm tế phẩm,
tui không ăn gì cả, để cái cổ không to ra, sau đó có thể…”
Lời còn chưa dứt, mấy người tài xế Tạng cười phá lên, tôi vỗ đầu anh ta, chửi trong đầu nhà anh toàn chứa những cái mẹ gì thế.
Mọi người cười một trận, Ô lão Tứ bắt đầu dùng một loại dung dịch để
rửa cái đầu lâu. Đây là tác nghiệp khảo cổ, vài người vây xem không thấy thú vị gì, có người ở bên bèn vỗ tay, bảo mọi người quay về làm việc,
chuẩn bị công tác rút lui, ai đi sửa xe thì đi sửa xe. Chuẩn bị xong,
chúng tôi sẽ xuất phát luôn.
Người còn chưa đi hết, đột nhiên, tất cả mọi người nghe thấy một
tiếng cười lạnh quỷ dị, vô cùng rõ ràng, truyền ra từ trong đám người.
Tôi lập tức toát đầy mồ hôi lạnh. Mấy người cùng dừng lại, nhìn nhau, tôi thấy vẻ mặt của bọn họ liền biết mình không nghe lầm rồi, tim như
treo ngược lên, nghĩ bụng rốt cục là chuyện gì thế này? Là ai đang cười?
Không phải do tôi suy nghĩ nhiều, tiếng cười lạnh đó lại vang lên lần nữa. Lần này có chuẩn bị, chúng tôi đều nhìn về phía tiếng cười kia
phát ra, liền phát hiện ra, âm thanh kia, thế mà lại phát ra từ phía bên cạnh đống đầu người.
Ô lão Tứ sợ đến mức làm rơi cái đầu người trong tay xuống đất. Da đầu tôi tê rần, thầm nghĩ sao lại có chuyện này được. Đúng lúc đó, có mấy
người đột nhiên nhảy dựng lên, rồi hét ầm lên, có người kêu to: “Nhìn
kia, đầu người đang cử động!”
Tôi vội vàng đi xem, chỉ thấy có một cái đầu ở trong đống đầu người
kia, bùn đất đang tách ra, đầu đang lắc lư, cứ như là vẫn còn sống vậy.
Tôi gần như ngộp thỡ, nghĩ sao có thể thế được? Lúc này, ở những chỗ bùn đất rạn nứt ra, đột nhiên vỡ toác, hai còn bọ nhỏ màu đỏ như máu bò ra, mỗi con chỉ to cỡ cái móng tay cái, nhìn quen cực kỳ.
Tôi vừa nhìn, trong đầu liền “ầm” một tiếng. Quả thực tôi không dám
tin vào hai mắt mình nữa, vẫn còn không tin, lại nhìn kỹ một lần nữa,
nhất thời ba hồn bảy vía trôi tuột luôn mất. Đó chính là mấy con bọ ăn
xác chúa!
Chân tôi mềm nhũn ra cả, gần như là ngã lùi về sau mấy bước. Vừa
nhìn, hai con, ba con, bốn con, sau đó là một đống sâu màu đỏ phun ra từ bên trong, giống y đúc cái loại tôi đã từng thấy
trong Lỗ Vương Cung!
Chẳng mấy chốc mà khắp nơi đều là chúng.
“Cái đệch, đây là sâu gì thế, tôi chưa thấy bao giờ.” Lúc này vẫn có
người lấy làm lạ, liền thấy một người tài xế Tạng muốn đến gần nhìn kỹ
xem. Tôi hét to một tiếng: “Mẹ kiếp đừng có chơi ngu! Có độc, mau lùi
lại, đừng động vào!”
Người nọ quay đầu nhìn tôi, vừa mới quay đầu, đột nhiên một con bọ ăn xác chúa bay vèo đến, đậu lên bả vai người này, tôi liền hét lên đừng!
Đã không còn kịp rồi, anh ta theo phản xạ có điều kiện liền quờ tay chụp một phát, tiếp đó hét thảm một tiếng “A!”, lập tức rụt tay trở về như
bị bỏng, vừa nhìn, chỉ thấy một đống nốt đỏ ùn ùn nổi lên như thủy triều lan tràn khắp trên bàn tay.
Mọi người xung quanh hét ầm lên, lui cả về phía sau. Người kia thấy
tay mình nhanh chóng biến thành màu đỏ như hòa tan, cực kỳ khiếp sợ, kêu ầm lên: “Bác sĩ! Bác sĩ!” rồi té ngã xuống đất.
Có người đi đến dìu anh ta, có người chạy về phía lều ông bác sĩ, tôi biết là thôi xong rồi, thầm chửi một tiếng, xông lên kéo mấy người định tiến lên ra, gào lên với mấy người khác: “Đừng đụng vào anh ta, đụng
vào chết liền đấy! Đừng đứng đực ra đó nữa, mau tìm cách giết lũ bọ này
đi, kẻo lát nữa chúng bay hết lên trời là chúng ta tiêu đời cả đó!”
Những người đó bấy giờ mới phản ứng lại được, bắt đầu lui về phía sau như phải bỏng. Mấy người tài xế bèn cởi áo ra đập lũ bọ. Nhưng vô dụng, lũ bọ nhanh chóng phân tán ra, chẳng đập chết được con nào, mà chúng bò ra lại càng nhiều. Rất nhanh lại nghe hai tiếng kêu thảm vang lên.
Trong lúc hỗn loạn, Ô lão Tứ cầm lấy cái hộp dụng cụ bên cạnh đập lên cái đầu người, cái đầu vốn đã trở nên giòn xốp, đập một cái liền nát
bét ra cả. Tôi vừa nhìn, trời ạ, bên trong cái đầu lâu như cứ tổ ong
vậy, toàn là bọ và trứng, nhìn mà ghê tởm muốn chết.
Sau lưng tôi toàn là mồ hôi lạnh, xem ra điều tên mắt kính kia nói
hoàn toàn chẳng đáng tin, cái đầu người này chắc chắn là không chỉ đơn
giản là dùng để tế tự, mà giống như là dùng làm môi trường để nuôi cấy
sâu vậy. Lẽ nào loại bọ ăn xác chúa này đẻ trứng trong hộp sọ người sao? Cái đệch, nếu lũ bọ này bay đến thành phố, địa vị truyền thống của bốn
loài vật có hại chắc không được bảo toàn rồi.
(bốn loài vật có hại: ruồi, gián, muỗi, chuột.)
“Không xong, những cái đầu khác cũng động đậy rồi!” Lúc này lại có
người kêu toáng lên, tôi cũng không rảnh đi quan tâm, mọi người nhanh
chóng lùi về sau, sau đó tôi bắt đầu nghe thấy tiếng ong ong ong ong, có ánh sáng đỏ bay vút lên. Ngay lập tức, có mấy đường sáng đỏ bay vụt
sượt qua tai tôi, làm tôi khiếp sợ đến nỗi rụt cả cổ lại.
Trong một khắc kia, một suy nghĩ hiện lên trong đầu tôi, đó là muộn
rồi, lần này thế nào cũng chết không ít người rồi! Vừa nghĩ xong, quả
nhiên lại có tiếng người hét thảm, tôi quay đầu nhìn, thấy Ô lão Tứ té
ngã xuống đất, đau đớn lăn lộn. Lại nhìn về phía mấy cái vò, chỉ thấy
một mảnh đỏ tươi như máu, khắp mặt cát toàn là những đốm đỏ. Vô số con
bọ ăn xác chúa đã bay lên, bốn phía đầy tiếng chúng đập cánh.
Bây giờ căn bản là không thể xử lý được rồi, chỉ cần một con bọ ăn
xác chúa, làm không tốt là có thể giết sạch tất cả những người ở đây,
chứ đừng nói là cả một vạn con. Tôi nghĩ thầm, thứ này thì tế phẩm đéo
gì, rõ rành rành là vũ khí, thứ này chính là bom nguyên tử của thời đại
đó, thằng nào không phục tùng, ném vào thành của nó một quả, mẹ kiếp
chết sạch cả thành luôn!
Bây giờ chỉ có thể bỏ mặc doanh đi, chạy trối chết thoát thân đã rồi
tính. Tôi vọt vào trong lều, mọi người đang nghỉ ngơi ở đây cũng nghe
được tiếng động bèn đi ra xem, thấy tôi chạy tới liền hỏi tôi có chuyện
gì thế, tôi cũng nói không rõ, liền gào to bảo đừng hỏi nữa, mau chạy
thoát thân, ra chỗ xe bên ngoài rồi nói!
Mấy người tài xế Tạng cõng anh Caucasus ra khỏi lều, Trát Tây cõng
Định Chủ Trác Mã, một đường chạy thẳng, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Thấy lần lượt đã có người chạy ra, trong lòng tôi thấy hơi an an, bèn chạy đi gọi A Ninh. A Ninh bị giật mình tỉnh giấc, vừa đứng lên, tôi
xông tới kéo cô ta bỏ chạy, cô ta vẫn còn giãy giụa, hỏi tôi xảy ra
chuyện gì vậy.
Tôi gào lên bảo cứ chạy là được, hỏi cái chó gì lắm thế! Lời chưa
dứt, một con bọ ăn xác chúa vù một cái bay sượt qua trán tôi, nhoáng cái liền đậu lên vai A Ninh, trở mình một chút rồi dừng hẳn lại.
A Ninh cúi đầu vừa nhìn, giật mình một cái, muốn giơ tay lên chụp.
Tôi vừa nhìn, vội vàng bắt lấy tay cô ta, sau đó dùng sức thổi phù một
cái, thổi bay con bọ kia đi, rồi kéo cô ta chạy tiếp.
Muộn Du Bình và Kính Râm ở ngoài trông xe, chúng tôi trước cứ chạy
đến đó rồi tính. Chạy suốt chạy suốt, cũng bất chấp hết rồi, chạy ra
ngoài được ba bốn trăm mét, liền thấy một ký hiệu tảng đá, đầu óc tôi
liền cứng đờ ra, đột nhiên nhận ra tôi vốn không biết ra ngoài như thế
nào, ký hiệu tảng đá ở nơi này, chỉ có mình Trát Tây là đọc được.