Rời khỏi những hang đá trên vách đá, chúng tôi mỗi người tự điều chỉnh tâm trạng của mình, tiếp tục đi vào sâu trong khe núi.
Do ảnh hưởng của tượng đá trong các cái hang kia, chúng tôi đi vô
cùng cẩn thận, chú ý từng động tĩnh trong rừng rậm, rất sợ bị đụng phải
thế trận mai phục Tây Vương Mẫu đã sắp đặt từ ngàn năm trước.
Nhưng theo từng bước thâm nhập của chúng tôi, lại chẳng có chuyện gì
quỷ dị xảy ra cả, cả chẳng đường đều bình an vô sự, thậm chính ngay cả
những di tích khác về nước Tây Vương Mẫu cũng không thấy. Chỉ có khu
rừng rậm càng ngày càng dày đặc, rễ cây vòng vèo quấn quýt, che kín trời đất, như thể chúng tôi đang ngày càng rời xa khỏi vương cung Tây Vương
Mẫu chứ không phải đang đến gần vậy. Càng đi về sau, mắt như hoa hết cả
lên, chỉ cảm thấy đâu đâu cũng là những dây leo quấn quýt rối rắm màu
lục, giống như đang bước đi trong một bát bún râu rồng đã mọc mốc xanh
lét vậy.
Tôi đây coi như đã lĩnh ngộ được cái gì gọi là “rừng rậm”. Khu rừng ở Sơn Đông với Tần Lĩnh mà tôi từng đi qua, so với nơi này thì đúng là
như đi du lịch vậy, ở đấy đi được một ki lô mét, thì ở đây chắc không
đến nổi một trăm mét, mỗi bước đi chính là một lần gian khổ. Nhìn gương
mặt kiên nghị, đầu đầy mồ hôi của Phan Tử, cũng không biết hồi xưa anh
ấy đi chiến tranh đã phải trải qua thế nào.
Cứ cắm đầu tiến lên phía trước như thế, đến khi khu rừng tối đen, hai bên khe núi đều thành tranh rối bóng, chúng tôi vẫn chưa đi xa là mấy.
Trong nhóm cũng không ai nói lời nào, chỉ có tiếng thở dốc và tiếng muỗi vo ve.
Bàn Tử đi đến mức mụ mị cả người, muốn mắc chứng cuồng loạn luôn, thế là đi phía trước hát sơn ca nâng cao tinh thần cho mình, hát bài “Hoa
kia vì sao đỏ thắm thế”.
“Hoa kia vì sao đỏ thắm thế? Vì sao đỏ thắm thế? Chao ôi hoa thắm tựa như, tựa như lửa hồng thiêu đốt.” Anh ta đi mở đường, ở ngay phía trước đội ngũ bọn tôi, anh ta hát đồng thời cũng xốc lại tinh thần cho bọn
tôi, chuyện này thì đừng hòng trông cậy vào Muộn Du Bình.
Nhưng mà Bàn Tử hát thật sự là dở quá, hơn nữa, cũng chả phải hát hò nghiêm túc, nghe như là đang gọi hồn ấy.
Phan Tử đi phía sau không nghe nổi nữa, liền chửi, mẹ kiếp chỗ này nóng bỏ mẹ ra, không hát được cái gì mát mát tí à?
Bàn Tử nói ông thì biết gì, đây là bài hát của khách đến thăm vùng
núi băng, tôi hát ấy, là để nhớ lại sông băng nơi núi Trường Bạch, ít
nhiều thì cũng mát lạnh hơn chớ.
Phan Tử nói, vậy hát Bạch Mao Nữ không được à? Trực tiếp luôn, khỏi liên tưởng.
Bàn Tử nói, đệt mợ ông còn đòi chọn bài nữa, ông tưởng tôi là cái đài radio, muốn nghe gì thì hát nấy à, ông đấy hát cho nghe đã là nể mặt
lắm rồi. Bớt ý kiến mẹ đi.
Đang chửi nhau, bỗng bầu trời xuất hiện chớp giật, trên tầng mây ánh
chớp lóe, gió nổi lên, trên bầu không xuất hiện những hạt mưa nhỏ.
Chúng tôi đều yên lặng lại, ngẩng đầu nhìn trời, xuyên qua tán cây,
mây đen sáng bừng lên, dường như có những tia chớp cùng nhốn nháo trong
tầng mây, mây đè nặng xuống đỉnh khe núi. A Ninh thở dài, nói: “Đi đường đêm lại gặp mưa gió, xem ra Tây Vương Mẫu không chào đón chúng ta.
Chúng ta đêm nay phải chịu khổ rồi.”
Bàn Tử bảo: “Mưa đi mưa đi, tốt nhất là mưa đi, mưa xuống liền mát,
oi bức chết đi được, hai trái trứng dưới đũng quần Bàn gia ta cũng bị ấp nở thành gà con rồi.”
Chúng tôi nghe được liền cười phá lên, Phan Tử mắng: “Vậy cậu trông
coi kỹ gà con của mình nhé, kẻo lát nữa bị sét đánh trúng đấy.”
Lời chưa dứt, mưa liền rơi. Mới đầu là vài giọt mưa bắn xuống mặt
chúng tôi, không đợi chúng tôi kịp phản ứng, mưa lớn liền ào ào trút
xuống, loáng cái dường như toàn bộ khu rừng đều tĩnh lặng hẳn lại, ngàn
vạn cây cỏ lăng yên không tiếng động, sau đó, “Oành” một tiếng, toàn bộ
khe núi lập tức nghe tiếng nổ vang, nước mưa xuyên qua khe hở giữa các
tán cây, quất xuống như roi da, gần như quất chúng tôi ngã sấp xuống
luôn.
Chúng tôi không ngờ mưa lại dữ dội đến thế, không kịp đề phòng, cả lũ đều ôm đầu chạy trối chết. May là chúng tôi ở dưới đáy khu rừng rậm, tứ phía có rất nhiều cây đại thụ, tán cây dày đặc kín mít, trên một cây to có một tấm màn che kết từ dây leo quấn quýt lại, A Ninh kêu to, chúng
tôi bèn trèo lên cây trú mưa.
Mọi người túm tụm một chỗ, cả lũ đều ướt như chuột lột. Bàn Tử nói,
mẹ kiếp chỗ đéo nào cũng mưa, đây chính là Long Vương gia đi đái tồ tồ ở trên đầu chúng ta rồi.
Lúc này có một tiếng chớp lóe lên, chiếu sáng toàn bộ khe núi. Nương
theo ánh chớp nhìn về phía trước, trên một vách đá, nước mưa đã tụ lại
thành một thác nước lớn trút xuống ào ào, trong đêm đen rừng mưa quay
cuồng, hai bên là hai màn nước khổng lồ trút xuống, thật giống như cảnh
tượng Moses tách biển, hùng tráng dị thường.
Mà ở bên dưới khe núi, nước mưa trút xuống hình thành vô số những
dòng suối nhỏ, bắt đầu tụ lại vào nhau, rất nhanh, chúng sẽ tụ thành một con sống, chảy xuống đầm lầy dưới hạ lưu.
Chứng kiến cảnh tượng như vậy,
tôi bỗng hiểu ra nguyên nhân hình
thành ốc đảo này: nơi này là điểm trũng thấp nhất trong bồn địa Sài Đạt
Mộc, tất cả nước ngầm và nước mưa đều tụ hội tại nơi này. Có thể nói,
nơi đây chính là trung tâm của mạch nước ngầm của toàn bộ Sài Đạt Mộc,
lòng sông khô cạn của Sài Đạt Mộc có lẽ không thực sự cạn khô, mà là
chuyển sang chảy ngầm đến nơi này. Vì thế, dù là mấy ngàn năm sau khí
hậu biến đổi đến thế nào, vùng bồn địa xung quanh dù từ rừng rậm biến
thành sa mạc như thế nào, nơi đây vẫn giữ nguyên dáng vẻ cây cối sum suê từ năm ngàn năm trước.
“Tàng phong tụ thủy mà không động”, cái gọi là đất quý phong thủy,
không phải chính là vùng đất ngàn năm không biến đổi đấy ư? Đây là nơi
có cung Tây Vương Mẫu, quả nhiên là vùng đất có bảo nhãn của long mạch
tổ tông của cả hệ thống núi Côn Lôn. Kỳ cảnh như thế này, cũng chỉ xuất
hiện ở nơi như thế này.
Đang cảm khái, Bàn Tử lại không an phận, cái mông to bự của anh ta cứ lấn tới lấn lui. Không gian trên cái cây này vốn không rộng, anh ta khẽ động một cái là tất cả mọi người đều không dễ chịu gì, Phan Tử liền
mắng: “Thằng ranh này làm cái chó gì thế, ngứa da à?”
Bàn Tử cau mày, nói: “Không biết làm sao, mông của ông đây tự dưng
ngứa muốn chết được.” Nói xong lại tiếp tục xê dịch cái mông, cọ cọ lên
cành cây.
Tôi nghĩ bụng, tên này lắm chuyện quá, vừa định nói anh ta vài câu,
bỗng nhiên mông mình cũng thấy ngứa ngáy, loáng cái thành ngứa đến khó
nhịn, cứ như có gì đó đang bò bò dưới ấy vậy. Tôi vội co chân lên định
thò tay xuống gãi, thò tay xuống mới cảm thấy không ổn, liền nhảy dựng
lên: “Sâu!”
Cả lũ liền đứng hết dậy. Tôi gãi mông sồn sột, nhìn xuống cái thân
cây khô chúng tôi vừa tựa vào, vừa nhìn cả mặt tái mét. Chỉ thấy trên
thân cây đầy những con sâu mọt chi chít, to chừng nửa cái móng tay ngón
út, hình như là bò ra từ khe hở trên thân cây, trên đùi và mông bọn tôi
toàn sâu là sâu, phủi không hết được.
“Đệt mẹ!!” Bàn Tử chửi toáng lên, mọi người đều giẫm chân bình bịch.
Nhưng giẫm chân cũng không có tác dụng gì, những con sâu này vốn không
sợ người, cứ như là coi bọn tôi là cây ấy, không chút do dự bò hết lên
người bọn tôi, may mà chúng tôi đã thắt chặt ống quần, chúng không bò
vào trong được. Thế nhưng mông tôi với Bàn Tử gặp tai ương rồi, chúng
tôi đành phải chạy ra giữa mưa, để nước mưa ngấm vào mông mình. Nước mưa lạnh lẽo ngấm vào trong quần, tôi mới cảm thấy bớt ngứa một chút, chỉ
là sau khi xong ngứa, chỗ mông vốn ngứa lại cảm thấy đau, tôi thầm chửi
đổng, nghĩ không phải là có độc đấy chứ. Lúc này, những người khác cũng
đã chạy thoát, loáng cái nước mưa trút ào ào lên người chúng tôi, chúng
tôi muốn nói cũng không nói nổi.
Chúng tôi trèo lên một cành cây khác, trèo lên trên cây, ở đó có một
góc chết nơi mấy cành nhánh cây đan xen dày đặc nước mưa rớt xuống ít,
thế nhưng lại không đủ chỗ cho cả năm người chui vào. Cuối cùng A Ninh
và tôi được bọn họ đẩy vào, người khác dùng vải chống thấm che đầu, coi
như nước mưa miễn cưỡng không đổ xuống đầu.
Phan Tử nói: “Mẹ kiếp, vừa nãy là sâu bọ gì thế?”
A Ninh phủi nước trên tóc, rồi vỗ vỗ ngọn đèn mỏ ánh sáng đã tối tối, cuối cùng cũng làm nó sáng lên được, sau đó cô ta chiếu đèn lên ống
quần mình, dùng móng tay út gẩy con sâu đã chết dính trên đùi mình, đưa
ra soi trước ánh đèn.
Đó là con sâu nhỏ trông giống nhện vậy, lại có hơi giống như con bò
cạp con không có đuôi. Tay A Ninh hơi run run, cho nên tôi không nhìn
thấy rõ lắm, mông tôi lại nhói đau, tôi bèn hỏi: Đấy là gì thế, có độc
hay không. Lại thấy A Ninh cau mày lại. Trong lòng tôi hốt hoảng, còn
chưa kịp nói thôi toi rồi, A Ninh bèn thuận tay rút con dao bên hông
Phan Tử ra, nói với tôi: “Xoay người qua đây, mau cởi quần ra!”