Đây vốn là một việc hết sức bình thường, bước đi trong sa mạc, trước
khi tiến vào ốc đảo, bọn tôi đều cởi trần hết, nửa người dưới thì che
trong túi ngủ sưởi ấm, làm như thế thì khi có chuyện gì bất ngờ xảy ra
thì có thể nhanh chóng ngồi bật dậy. A Ninh cũng hay nằm ngủ trong túi
ngủ như thế, suốt chẳng đường nhìn thấy không biết bao nhiêu là lần rồi, hết sức quen thuộc, mà giờ ngẫm lại, lại nghĩ đến cái chết của cô, cảm
thấy thật thê lương.
Có điều, lúc tôi ngủ, thi thể rõ ràng là hoàn toàn khóa kín lại trong túi ngủ, ai lật cô ra ngoài nhỉ? Chẳng lẽ là Phan Tử? Anh ấy lôi cô ta
ra ngoài để làm gì nhỉ?
Tôi đứng lên, đến bên thi thể nhìn xem, tôi liền phát hiện hình như
có gì không ổn. Thi thể quả thực đã bị ai đó động vào, không biết vì sao hai cánh tay co quắp lại một cách mất tự nhiên, hình dạng cái xác có
chút kỳ quái.
Tôi vô thức nhìn chung quanh, sắc trời quá u tối, ở trong vùng đầm
lầy khác với ở trong hẻm núi, bốn phía cây cối tương đối thưa thớt,
không có thứ gì có thể chiếu sáng, ngọn lửa từ thùng nhiên liệu cháy đã
nhỏ liu riu, khắp chung quanh chìm vào bóng tối đen đặc, không nhìn thấy cái gì.
Tôi quay sang gọi Phan Tử dậy, Phan Tử ngủ không sâu, vỗ một cái liền tỉnh lại, tôi bèn hỏi anh xem có phải là anh làm điều ấy hay không?
Phan Tử ngơ ngác không hiểu gì, lại gần xem, chỉ lắc đầu, ngược lại
còn dùng ánh mắt hoài nghi mà nhìn tôi, tôi thấy vẻ mặt của anh cũng
không giống giả bộ, lại càng thấy buồn bực.
Tôi lập tức nghĩ đến Bàn Tử, nghĩ thầm lẽ nào Bàn Tử lại nhìn trúng
di vật gì trên người A Ninh rồi? Cái tên khốn kiếp này ngay cả đồ của
người mình cũng không tha à? Nhưng Bàn Tử trong ấn tượng của tôi, tuy
rằng tham tài, nhưng việc như thế này không nhiều khả năng là do anh ta
làm.
Phan Tử đến một bên đầm lầy rửa mặt, rồi đi tới bên cạnh thi thể A
Ninh, bật đèn mỏ chiếu xuống xem, muốn nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Mặt A Ninh vẫn đọng lại vẻ mặt ngay một khắc tử vong kia, bây giờ
nhìn mà thấy hơi đáng sợ. Thi thể bị nước mưa thấm ướt, Phan Tử ngồi xổm xuống, vén lại tóc rơi trên mặt cho gọn gàng một chút, chúng tôi liền
nhìn thấy
vết thương do bị cắn trên cổ A Ninh, đã biến thành một màu đen bầm, bắt đầu rữa nát, da dẻ trên người loang lổ những đốm tím sẫm,
nhiệt độ cao của nơi này đã bắt đầu mục ruỗng dần thi thể xinh đẹp này.
Chiếu đèn xuống xem, chúng tôi liền phát hiện quần áo trên thi thể có mấy vết bùn, Phan Tử sờ một cái, hình như lúc dính vào không lâu lắm,
chúng tôi bỗng phát hiện ở bên cạnh thi thể có mấy vết gì đó nhỏ nhỏ
trông như vết chân bùn.
Phan Tử liếc mắt nhìn tôi, dựa vào những dấu vết bùn này, phát hiện
vết chân là đi lên từ dưới đầm lầy, bởi vì trời mưa, nên trông không còn rõ nữa, chỉ có những dấu vết bên cạnh thit thể là rõ ràng.
Trong đầm lầy có cái gì đó! Thần kinh chúng tôi lập tức căng thẳng,
cổ họng nghẹn lại một cái, hai người liếc nhìn nhau, tôi bèn xoay người
đi đánh thức bọn Bàn Tử. Phan Tử đứng lên, cầm súng, rồi đi theo dấu
chân đến bên bờ đầm lầy, ngồi xổm xuống, chiếu đèn xuống nước.
Bàn Tử gọi không dậy, Muộn Du Bình vừa sờ vào đã mở mắt, không biết
là có phải đang ngủ thật không nữa, tôi kể lại tình hình cho hắn nghe,
hắn liền nhíu mày.
Hai chúng tôi đi tới bên cạnh Phan Tử, dưới nước đục ngầu, chiếu
xuống cũng không nhìn thấy rõ cái gì cả, Phan Tử chiếu ra mấy vết chân
bùn cho Muộn Du Bình xem, nói: “Mẹ kiếp, hình như trong lúc bọn mình
ngủ, có cái gì bò lên trên, xem ra sau này có đánh chết tôi cũng không
ngủ nữa.”
Chiếu xuống một vết chân, sắc mặt Muộn Du Bình lập tức thay đổi, hắn
nhận lấy chiếc đèn mỏ, nhanh chóng quét một lượt quanh thi thể, bèn ngăn bọn tôi đến gần thi thể.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
“Chỉ có một hàng vết chân, thứ kia còn chưa đi.” Hắn nhẹ giọng nói.