Sau khi bọn chú Ba vẫn luôn trà trộn ẩn nấp trong đội ngũ của A Ninh, theo lời nói của Phan Tử, hẳn là sẽ có chênh lệch khoảng một, hai ngày
lộ trình, lúc này, dựa theo kế hoạch, vị trí của bọn họ đáng ra phải ở
ngoài thung lũng này mới đúng. Cho dù có phát hiện ra ốc đảo này, bọn họ cũng sẽ không tiến vào ngay, mà nhất định phải chờ tín hiệu của Phan Tử đã.
Thế mà, điều khiến chúng tôi trợn mắt há mồm là, khói hiệu chú Ba đáp lại chúng tôi ấy vậy mà lại ở hướng ngược lại, từ phía sau chúng tôi,
khói bay lên từ chính giữa vùng đầm lầy, điều này chứng tỏ hiện giờ bọn
họ đang ở trong đầm lầy rồi.
Phan Tử quả thực không thể tin nổi vào hai mắt của mình: “Cái đệch, thế này là sao? Sao bọn họ lại ở trong?”
Tôi sợ hiểu nhầm, bèn cầm lấy ống nhòm nhìn, vừa nhìn liền biết đích
xác không nhầm, khói chắc chắn không phải sinh ra do đốt lửa, bởi vì màu đỏ của khói không bình thường.
“Đại Phan, xem nhà ông Ba nhà ông còn mau lẹ hơn cả ông.” Bàn Tử lẩm bẩm.
“Không thể nào, lẽ nào nhóm ông Ba lại đi vào trước từ hẻm núi khác
ư? Nhưng mà, dựa theo kế hoạch thì không phải như thế, bọn họ phải chờ
tín hiệu của tôi đã, hơn nữa, mẹ kiếp bọn họ cũng quá nhanh rồi…” Phan
Tử nghĩ mãi không ra.
“Hay đấy không phải là đội ngũ của ông Ba nhà các ông, mà là do Tiểu Ca đốt?” Bàn Tử nói.
“Đêm qua cậu ta có mang cái gì theo đâu, không thể là cậu ta được.”
Phan Tử nói: “Chỉ có tôi mang viên khói, tất cả đều ở đây mà.”
“Vậy thì quái lạ, xem ra ông giao tiếp với ông Ba có sai sót gì rồi.”
“Khói này là có ý nghĩa gì?” Tôi chợt nhớ màu sắc của khói có ý nghĩa gì đó, lại hỏi.
Phan Tử nhận lấy ống nhòm từ trong tay tôi, nhìn về hướng khói, suy
nghĩ một chút, sắc mặt anh bỗng thay đổi, nghiêm mặt nói: “Không xong,
bọn họ gặp chuyện rồi.”
“Có chuyện rồi?” Tôi thấy sắc mặt Phan Tử thay đổi, nhưng lại không biết lời anh nói là có ý gì, bèn bảo anh nói cho rõ ràng.
Anh ấy nói, màu sắc của khói có ý nghĩa rất đơn giản, màu vàng nghĩa
là con đường phía trước có nguy hiểm, phải đi cẩn thận; màu cam nghĩa là dừng lại, chờ xác nhận; mà khói màu đỏ nghiêm trọng hơn, có nghĩa là
tuyệt đối không được tới gần, bình thường là ở trong tình huống cực kỳ
nguy hiểm mà cảnh cáo người sau. Bình thường trong các hoạt động, rất ít khi phải dùng đến khói màu đỏ.
Có điều, anh cũng hơi do dự, bởi vì dù sao thì bọn họ cũng không phải khảo sát, thứ đồ này là biện pháp tạm thời nghĩ ra, cách dùng khói này
anh ấy có nhớ nhầm hay không thì còn khó nói, hay có lẽ đối phương nhớ
nhầm không biết chừng.
Dù sao cũng không phải tin tức tốt gì, tôi hỏi Phan Tử có thể lại đốt khói một lần nữa, hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra không.
Phan Tử lắc đầu, ngập ngừng một chút, rõ ràng là có hơi cuống, rồi
nói với tôi: “Không được, cậu Ba cậu ở lại đây, tôi đi xem một chút, ông Ba đừng xảy ra chuyện gì.”
Trong lòng tôi cũng lo cho chú Ba, có điều vẫn biết nặng nhẹ, bèn vội vàng giữ anh ấy lại, nói sao lại không được, Tiểu Ca kia cũng đã không
trở về rồi, anh lại đi nữa bọn tôi ở đây chẳng phải chỉ còn mỗi hai
người hay sao. Huống hồ một mình anh đi vào cũng thực sự quá nguy hiểm.
Hay la chờ Muộn Du Bình trở lại rồi hẵng tính.
Phan Tử lắc đầu: “Nhóm ông Ba có hơn ba mươi người, người đông thế
mạnh, dưới tình huống nào mới có thể đốt khói đỏ chứ. Bên đó chắc chắn
có chuyện rồi, mẹ kiếp Hắc Hạt Tử quả nhiên quá non, ông Ba cứ yên tâm,
kiểu rừng rậm này hồi tôi ở Việt Nam từng chui ra chui vào nhiều lắm
rồi, tôi có thể đi qua được, các cậu cứ ở đây chờ Tiểu Ca về rồi tính
tiếp.” Nói rồi bèn thu dọn trang bị của mình. Tôi nhìn là biết không
ngăn nổi anh, bèn vội vã nháy mắt ra hiệu với Bàn Tử.
Không ngờ Bàn Tử cũng thu nhặt trang bị, tôi lập tức đau đầu, nghĩ
thầm Bàn Tử sao lại cũng quan tâm chú Ba tôi rồi. Vừa định mở mồm nói,
Bàn Tử liền bảo tôi:
“Cậu đừng có nháy mắt với tôi, không chỉ Đại Phan
đi, tôi nói cậu hay, lần này chúng ta cũng phải vào trong rồi. Trang bị
trên người chúng ta vốn không đủ để vượt qua sa mạc, cho nên nhất định
phải hội họp với nhóm chú Ba nhà cậu, ít nhất cũng phải có được đồ đạc
của họ, bằng không, ra khỏi hẻm núi này, chúng ta cũng chết khát dọc
đường.”
Tôi vừa nghĩ, liền nghĩ thầm ôi chao, mẹ kiếp đúng thế thật, nhất
thời có hơi luống cuống không biết làm sao. Bàn Tử lại nói: “Đại Phan
một mình đi vào cũng không phải là không thể, nhưng ngộ nhỡ anh ta có
làm sao, chúng ta hai người lại đi vào thì phiền to rồi, chẳng bằng cả
ba người cùng đi luôn, cùng tiến cùng lùi, xác suất thành công cũng cao
hơn một chút. Chứ nếu chỉ có chúng ta ở lại đây, cũng chỉ có nước chờ
chết.”
“Nhưng còn Tiểu Ca thì làm sao?” Tôi hỏi. “Nếu chúng ta đi, anh ta
trở về không tìm thấy bọn mình thì sao. Hay là tôi ở đây chờ các anh.”
“Muốn chết à, với cái thể trạng quắt queo của cậu kia lại chả cho lũ
rắn vần vò một bữa ấy chứ. Được rồi, sau khi đi vào phải chống chọi đủ
thứ cũng cần sức người, chỉ tôi với Đại Phan nhất định không đủ. Chúng
ta để lại ký hiệu ở đây, chỉ rõ phương hướng cho cậu ta, đến lúc đó lại
đốt một viên khói làm tín hiệu. Có điều,” Bàn tử liếc mắt nhìn về phía
khu rằng, “Tôi nghĩ, chỉ e Tiểu Ca sẽ không về đâu.”
Chuyện này tuy rằng gay go vô cùng, nhưng rất rõ ràng rồi, tuy tôi
cảm thấy rất không thỏa đáng, nhưng tôi biết Bàn Tử nói đúng. Nghĩ một
hồi, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Khi tiến vào hẻm núi có năm người, hiện giờ chỉ còn ba, một người
chết một người chạy, vật tư ban đầu đương nhiên phải phân chia lại một
lần nữa. Nhưng Bàn Tử nói phần của Muộn Du Bình không cần mang đi, cho
vào ba lô chống thấm, dùng đá tảng lớn chặn lên, sau đó dùng bút marker
viết lên vải dù chống thấm phương hướng chúng tôi đi. Sau đó vặn lò
không khói về mức thấp nhất, đặt ở bên cạnh ba lô, một lò như thế có thể cháy đến ba ngày, nếu Muộn Du Bình trở về lúc buổi tối thì không đến
mức không tìm thấy.
Làm xong, vật tư trên người chúng tôi ngược lại đã giảm bớt không ít, Phan Tử nói khói hiệu tối đá chỉ đốt được ba giờ là mất rồi, lúc này đi vào, chúng ta không được nghỉ ngơi, cho nên phải cố gắng trang bị gọn
nhẹ, đằng nào thì nếu chúng tôi trở về, cũng nhất định phải đi qua nơi
này, cho nên cái gì không cần mang thì khỏi mang theo.
Sau đó chúng tôi chuyện một lượt trang bị, mặt nạ phòng độc, xẻng Lạc Dương vân vân những thứ nặng thì để lại. Sau đó, Phan Tử đem một số đồ
vật nặng trong ba lô của tôi chuyển vào trong ba lô của anh, mang vác
nặng hành quân là sở trường của anh, vác nhiều một chút cũng không ảnh
hưởng đến tốc độ, còn tôi thì không được. Anh nói, hành quân trong rừng
rậm rất tiêu tốn thể lực, làm thế chủ yếu là để tôi có thể chống đỡ
được.
Anh ấy nói thế làm tôi thấy thật mất mặt, tôi rất muốn phản bác là
suốt nửa năm nay tôi cũng luyện tập ra được tí cơ bắp rồi đấy chứ, nhưng anh không cho tôi cơ hội để nói, nói xong anh chỉ lo thu dọn, hiển
nhiên tâm tư đã còn không ở chỗ tôi nữa.
Loáng cái đã chỉnh lý xong xuôi, vừa định đi, bất chợt Bàn Tử túm lấy chúng tôi, bảo chúng tôi ngẩng đầu nhìn khói ở phía xa xa.