Tâm trạng hưng phấn của chúng tôi tức khắc bị dập tắt bởi doanh địa
đầy quỷ dị trước mặt. Tôi có hơi muốn ôm đầu ngồi khóc tu tu, thực sự là tôi quá mệt mỏi, không thể nào ứng phó nổi nếu có chuyện gì xảy đến
nữa. Tôi bỗng có cảm giác tôi sắp phát điên rồi, khu rừng này sắp bức ép tôi phát điên rồi.
Thần kinh Bàn Tử vẫn vững hơn tôi nhiều, anh ta buông Phan Tử ra, để
anh ấy nằm tựa trên một tảng đá, sau đó bảo tôi đi cùng vào xem thế nào. Xung quanh chúng tôi đã không còn sương mù nữa, anh ta bèn nhặt một hòn đá lên đi dẫn đầu, hai chúng tôi rón rén đi vào trong, cảnh giác những
lều bạt này.
Vừa tiến vào, tôi mới cảm nhận rõ được chú Ba đã chuẩn bị cho chuyến
đi này đầy đủ đến mức nào, tôi nhìn thấy máy phát điện, bếp lửa, còn có
một cái lán che nắng to tướng. Bên dưới lán là một phiến đá bằng phẳng
rất lớn, có đặt rất nhiều giấy tờ tài liệu, dùng đá chặn bên trên. Tôi
còn thấy mấy cốc nước đánh răng đặt trên phiến đá bên cạnh di tích, ở
một bên khác, ở giữa hai chiếc lều có mấy thanh tay kéo bị buộc lại bằng dây leo, làm thành giá treo quần áo. Đây quả thực trông giống một khu
dân cư đơn giản.
Tất cả đều không có gì khác thường, không có dấu vết đánh lộn, cũng
không có vết máu, nhưng lại chẳng có ai, cứ như là người trong doanh địa này đã đi bộ xa lắm rồi.
Ở giữa doanh địa, chúng tôi tìm thấy một đống lửa trại rất lớn, đã
thành tro hết rồi, trong đống lửa tàn còn tìm thấy được mấy trái khói
hiệu đốt còn dư. Rõ ràng không có gì bất thường, nơi đốt khói hiệu là ở
đây. Ngày hôm qua, khói bốc lên chính là từ nơi này.
Màn cửa của các lều đều bị mở tung ra, có thể nhìn thấy bên trong chẳng có ai, thậm chí chúng tôi còn ngửi được mùi nấm chân.
Rón ra rón rén đi dạo khắp một vòng, không phát hiện thấy gì hết, tôi với Bàn Tử nhìn nhau.
Tôi nhớ lại màu khói hiệu mình thấy lúc trước. Phan Tử nói, khói màu
đỏ có nghĩa là “không được tới gần”, chứng tỏ ở đây chắc chắn đã xảy ra
chuyện gì đó. Tôi không khỏi căng thẳng, cảm giác toàn thân nổi đầy gai
ốc, những người này đã đi đâu? Ở đây đã có chuyện gì xảy ra?
Không thể kiềm nén nổi sự bất an trong lòng, nếu chúng tôi còn trang
bị đầy đủ, thể lực dồi dào, thì tôi thậm chí còn có khả năng quyết định
rời khỏi đây ngay lập tức, tìm một chỗ an toàn gần đây để quan sát kỹ
hơn. Nhưng chúng tôi bây giờ hầu như chỉ còn dính lại nửa cái mạng, tôi
thực sự không muốn rời khỏi đây, tiếp tục bôn ba nữa. Với tình trạng của Phan Tử, cũng không thể làm vậy được. Anh ấy cần phải được sơ cứu ngay
lập tức.
Trên phiến đá bằng phẳng dưới lán che nắng, Bàn Tử tìm được một gói
thuốc lá, anh ta ngứa ngáy tay chân, không nhịn được, liền rút luôn một
điếu đem châm. Có điều anh ta cũng mệt lả rồi, hút được hai hơi là ngắc
ngư, tôi cũng hút mấy hơi, trong thời khắc này, thuốc lá phát huy hết
giá trị “thuốc” của nó, tôi dần dần thấy thư giãn hơn.
Sau đó, chúng tôi lập tức khiêng Phan Tử vào trong một căn lều ở đó.
Tôi thấy trong đó còn có hai cái ba lô, loại lều bạt này khá rộng, một
cái lều ít nhất cũng chứa đủ bốn người ngủ ở trong. Trên tấm chăn chống
thấm trong lều có rất nhiều đồ đạc lặt vặt: đèn pin, đồng hồ đeo tay,
thế mà đều không lấy mang đi, tôi thậm chí còn nhìn thấy một chiếc MP3,
nhưng không thấy bất kỳ đèn điện nào. Tôi nghĩ thầm, lẽ nào máy phát
điện nhỏ ở ngoài kia là chỉ để sạc pin cho chiếc MP3 này? Thế thì quá
lãng phí rồi.
Ở trong lều, cuối cùng cũng có thể thả lỏng thực sự, chúng tôi cởi
sạch quần áo trên người Phan Tử, xử lý đám ve rận còn sót lại. Bàn Tử
lục một cái ba lô, tìm được một hộp y tế nhỏ ở trong đó, dùng rượu cồn
rửa sạch lại vết thương lần nữa cho Phan Tử, sau đó, anh ta sục sạo vào
từng cái lều một trong doanh địa, tìm được một hộp kim chỉ, khâu lại vết thương quá sâu trên người Phan Tử.
Phan Tử đã tỉnh, mơ mơ màng màng, không biết thần trí có tỉnh táo hay không. Bàn Tử đâm một kim vào da thịt, rõ ràng anh ấy có hơi nhăn mặt
lại, nhưng không có phản ứng giãy dụa nào lớn.
Thấy Bàn Tử khâu vết thương rất nhanh nhẹn, tôi liền kinh ngạc: “Trước kia anh còn làm gì nữa, sao lại điêu luyện thế?”
“Tôi kể cậu nghe rồi mà cậu toàn quên, lên núi xuống làng, khâu vá để sống, ai mà không biết làm. Không cha đánh không mẹ thương, chỉ có tự
chăm lo cho chính mình thôi.” Anh ta nói: “Nhưng mà da người thì đích
thực là lần đầu tiên tôi vá, cậu nói xem, hay là tôi thêu cái hình gì
vào đây nhỉ, chứ không thằng cha này lại kêu là đơn điệu quá.”
Tôi biết anh ta đang nói đùa, bèn cười khan mấy tiếng, tỏ vẻ đùa đếch buồn cười tí gì.
Nhìn Phan Tử, tôi lại bùi ngùi. May làm sao, con trăn bự kia tuy khỏe vô cùng, nhưng hàm răng ngắn lại nhỏ, tuy vết thương nghiêm trọng,
nhưng cũng không tổn hại đến chỗ yếu hiểm nào trên người, chỉ là mất quá nhiều máu, e là không hồi phục nhanh chóng được. Nhìn Phan Tử trần
truồng, cùng với đầy những vết sẹo trên người anh, tôi chợt nghĩ đến
nguồn gốc những vết sẹo này của anh, chỉ sợ lần nào xuống đất cũng là
một lần cửu tử nhất sinh, chẳng trách chú Ba nể trọng anh ấy đến thế, gã đàn ông này hễ làm việc gì là cứ như không thiết sống nữa vậy.
Có điều, có lẽ chính bởi vì tác phong làm việc như vậy, cho nên tuy
lần nào cũng thương nặng, nhưng lần nào cũng có thể sống sót. Tôi nghĩ
thầm.
Bàn Tử bèn nói với tôi: “Đây gọi là khuynh hướng tự hủy hoại chính
mình. Tôi hiểu lắm, tôi có thằng chiến hữu, hồi trước cũng ra chiến
trường đấy, cả tiểu đội cậu ta đều chết sạch, mà còn chết rất thảm nữa,
đến khi xuất ngũ rồi vẫn không dứt ra được, lúc nào cũng bị ám ảnh rằng
vì sao người chết không phải cậu ta, cứ như thể cậu ta còn sống là bởi
vì cậu ta đã bị đồng bạn bỏ rơi rồi ấy. Lúc đi đổ đấu với tôi, cậu ta
làm gì cũng liều mạng muốn chết, cứ cái gì nguy hiểm thì làm cái đó,
thực ra chỉ là tìm một cơ hội để mình chết quách đi, loại người như thế
phải có thứ để tưởng nhớ, bằng không cái gì cũng làm được, cho nên tôi
cảm thấy lão chú Ba nhà cậu đối với Phan Tử giống như một cọng rơm cứu
mạng vậy.”
Tôi không có những trải nghiệm sâu sắc như thế, nên không thể hiểu
nổi lời Bàn Tử nói, có điều, thấy tay anh ta có hơi run rẩy, liền bảo
anh ta đừng nói nữa, thôi tập trung khâu vết thương đi.
Hai người khâu mất đến ngót một tiếng đồng hồ, mới khâu xong các vết
thương, trên tay toàn máu, lại khử trùng vết thương cho Phan Tử một lần
nữa, Bàn Tử mới thở phào một hơi, lúc này Phan Tử đã ngủ mê man rồi.
Chúng tôi ra ngoài lều, không khỏi ngồi sụp xuống nghỉ ngơi, Bàn Tử
vẫn chưa thả lỏng hoàn toàn, anh ta nhìn khắp xung quanh nói: “Ở đây
không ổn, tôi thấy bọn mình giờ gắng nhịn đi thu dọn nhiều một chút,
cũng không thể ở lại đây lâu được.”
Tôi gật đầu, định đứng lên, nhưng hơi động đậy một tí tôi liền nhận
ra tôi thực sự không đi nổi nữa rồi, không có một búi cơ nào trên người
là chịu nghe mệnh lệnh của tôi hết. Bàn Tử cử động hai cái, hiển nhiên
cũng không nhúc nhích được nữa, hai đứa bọn tôi nhìn nhau cười khổ, rồi
cùng thở dài.
Nói thực, chúng tôi đã dầu cạn đèn tắt rồi, dù bây giờ có lửa cháy
đến đít chỉ e tôi cũng không đứng dậy nổi nữa. Dù là tinh thần hay thân
thể, đều đã vượt ra khỏi cực hạn của tôi, hoàn toàn không thể chịu được
nữa rồi.
Thấy tôi không động, Bàn Tử cũng cười khổ nói, bây giờ mà về lại
trong rừng chỉ sợ cũng chẳng an toàn, so với việc bị giết chết trong cái chốn lạnh lẽo ẩm ướt đó, chẳng thà chết ở đây cho rồi, tai nghe MP3 bị
rắn cắn chết, thế cũng xứng với tiếng tăm lẫy lừng trong giới đổ đấu lắm chứ lị.
Này có hơi AQ, nhưng tôi cũng gật đầu theo, là gật đầu thật lòng
thực, trước kia tôi cũng từng trải qua vài lần sức cùng lực kiệt như thế này rồi, nhưng trường hợp bây giờ mới gọi là đặc biệt nghiêm trọng, chủ yếu là bởi vì trước khi vào đến đây, bọn tôi còn phải đi xuyên qua sa
mạc rộng lớn, đã hao phí quá nhiều tinh lực và thể lực. Vốn trước khi
bước vào hẻm núi chúng tôi đã quá mệt mỏi rồi, quãng đường về sau hoàn
toàn là do tôi cắn răng chịu đựng hết. Cái cảm giác sau chuyến bôn ba
đường trường lại nhận ra con đường chỉ mới bắt đầu, thực khiến người ta
tuyệt vọng, nhưng đáng sợ hơn nữa đó là, nếu tôi vẫn còn sống tiếp được, như vậy, con đường quay trở về mới đúng là thử thách thực sự. Bây giờ,
nếu bộ đàm của A Ninh có tồn tại thực đi chăng nữa, chúng tôi cũng không thể lấy nó về được. Vậy thì, con đường phía sau hoàn toàn là một cơn ác mộng.
Nhớ đến những thứ này làm đầu tôi
đau muốn nứt ra, tôi thực sự không muốn suy nghĩ về những điều này nữa.
Chúng tôi nghỉ ngơi trong chốc lát, nấu nước trà, ăn chút lương khô,
sau đó cởi sạch quần áo trên người ra, quần áo này cởi ra rồi thì không
mặc lại nữa, cứ chọn bừa một lỗ rách là đã to hơn cả cái ống quần rồi.
Đành thôi vậy, cứ lấy đại mấy bộ quần áo đang phơi kia, rồi xem lại chân của mình, toàn là vết máu do bụi gai cào xước, chỉ là vết thương ngoài
da, đụng vào nước thì xót lắm, nhưng không có nguy cơ nhiễm trùng nào.
Tởm nhất chính là lũ ve rận, ở đằng trước chân thì không có một con
nào, chúng tập trung hết ở sau đầu gối, đã hút no máu. Bàn Tử tìm được
một bình xịt rận, phun một cái, cả đống ve rận liền rơi hết xuống. Tôi
muốn đập chết nó, Bàn Tử lại bảo đập nó có khi còn dẫn thêm nhiều con
đến hơn, thế là chúng tôi lùa hết chúng vào lò lửa, đốt lên nghe tiếng
tanh tách.
Nước trà pha từ chính máu của mình lại thơm đặc biệt, tôi nhấp một
ít, rồi rửa sạch chân và vết thương. Các bắp thịt đã hoàn toàn tê dại
cuối cùng cũng bắt đầu có cảm giác rồi, đau xót, vô lực, tê ngứa, cái gì cũng có. Tôi thậm chí còn không đứng dậy nổi, chỉ có thể dùng mông để
di chuyển thay chân.
Đêm qua, tôi chỉ ngủ có một chút, bây giờ tuy cơn buồn ngủ ập đến,
tôi vẫn gắng thức để Bàn Tử đi ngủ trước, còn mình thì tựa người vào
tảng đá bên cạnh mà canh gác.
Lúc này, ánh nắng đã chiếu khắp muôn nơi. Toàn bộ khu phế tích hiện
ra trước mắt chúng tôi một cách rõ rệt, bốn phía yên tĩnh lặng gió, toàn bộ thung lũng lặng ngắt cứ như đã ngưng đọng lại, tôi đoán Bàn Tử cũng
không ngủ nổi, nào ngờ anh ta vừa tựa lên tảng đá chưa đến một phút đã
ngáy to như sấm, thậm chí còn chưa nhả thuốc ra, cứ thế ngậm trong miệng mà ngủ say như chết.
Tôi nhón lấy điếu thuốc của anh ta, hút mấy hơi, cười khổ lắc đầu,
lúc này tôi cũng cảm thấy mình buồn ngủ rồi, lập tức lên dây cót tinh
thần, gắng sức nén nhịn không cho mình ngủ mất, nhưng mà không được rồi, chỉ cần ngồi bất động một chỗ, hai mí mắt liền nặng trĩu như đeo chì.
Nắng ban mai dần tan đi, mặt trời đã lên cao, tôi hít sâu mấy hơi,
chui xuống dưới lán che nắng, vừa ép mình phải sắp xếp lại đồ đạc trong
ba lô. Lúc này mới nhìn thấy cuốn sổ tay của Văn Cẩm bị nhét tít tận bên trong cùng.
Chỉ sợ cuốn sổ quý giá bị hư hại trong quá trình bôn ba khắc nghiệt,
tôi lấy một đôi tất bọc nó lại, kể từ sau khi tiến vào hẻm núi, tình
hình luôn luôn chệch ra khỏi kế hoạch, nên không có cơ hội để đọc kỹ
thêm một chút. Bây giờ nhớ lại, cảm thấy nội dung cuốn sổ này về cơ bản
cũng chẳng giúp ích được gì.
Có lẽ thời điểm Văn Cẩm đến đây đã cách đây khá lâu năm rồi, mặc dù
đối với lịch sử của tòa thành cổ này, mười mấy hai mươi năm chỉ là một
khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng đối với hoàn cảnh ở nơi này, cũng là
đủ dài rồi, hơn hai mươi năm, e rằng cây cối ở đây lúc đó sinh trưởng
hoàn toàn khác bây giờ.
Nhưng mà thực sự là quá mệt mỏi rồi, các con chữ như hoa lên, tôi
đành thấm thấm nước vào mắt, lên dây cót tinh thần. Lật xem vài trang,
tôi thực sự không chịu nổi nữa rồi, bây giờ đọc sách mà cứ như bị thôi
miên, tôi bèn buông cuốn sổ xuống, sau đó cố gắng gạt hết mọi thứ ra
khỏi đầu, nhưng vẫn không thể ngăn được sự mông lung dần xâm chiếm lấy
thần trí từng chút một.
Khi sắp ngủ gật mất rồi, trong thoáng chốc, tôi chợt nghe thấy một âm thanh yếu ớt xa xôi, hình như là tiếng Phan Tử, gọi tôi một tiếng: “Cậu Ba.”
Tôi giật mình tỉnh giấc, cứ tưởng Phan Tử có việc gì cần, lập tức dụi mắt, đứng lên trong đau đớn khắp mình mẩy. Nhưng tôi lại thấy khắp xung quanh yên ắng vô cùng, đâu có âm thanh nào.
Tôi nghĩ thầm tiêu rồi, mệt quá thành ảo giác rồi, lập tức xoa xoa
huyệt thái dương, rồi lại lần nữa nghe thấy tiếng nói chuyện rất khẽ,
hình như là đang cười, lại giống như đang phàn nàn cái gì đó, vọng lại
từ sâu trong khu doanh địa.
Tôi giật mình một cái, thầm nghĩ bọn họ đã trở về rồi?
Tôi tức khắc chạy ra xem, nhưng thấy bên trong chẳng có ai, tôi gọi
một tiếng “Này”, đi khắp một vòng giữa các căn lều, nhưng chẳng nhìn
thấy cái gì.
Lạ nhỉ? Tôi vỗ vỗ vào đầu mình, bốn phía tĩnh lặng đến ghê sợ.
Tôi đứng tại chỗ một lúc, không có gì xảy ra cả, thế là tôi ngơ ngác
trở về, ngồi xuống chỗ cũ, hít sâu mấy hơi, châm điếu thuốc, nghĩ rằng
có lẽ tinh thần mình rối loạn mất rồi.
Nhưng ngay lập tức tôi biết là mình không hề nhầm, tôi nhìn thấy trên tảng đá trước mặt có mấy vết chân bùn, từ đằng xa kéo dài đến chỗ tôi
ngồi. Lúc nãy đâu có những dấu vết này.
Tôi cảnh giác, nhìn khắp bốn phía một chút, nhìn thấy các tập tài
liệu đặt trên tảng đá cũng dính nhiều vết bùn nhão, rõ ràng có cái gì đó đã chạm vào đây. Sau đó tôi lại phát hiện, cuốn sổ tay của Văn Cẩm mà
tôi đặt trên đó cũng bị thay đổi vị trí, bên trên cũng dính vết bùn.
Trong nháy mắt, cơn buồn ngủ của tôi hoàn toàn biến mất. Tôi đứng phắt dậy.
Là ai làm? Nhiều dấu chân bùn như vậy, chẳng lẽ là Văn Cẩm kia làm?
Người này nhìn thấy cuốn sổ của mình, bèn lật xem một chút? Hay là quái
vật A Ninh kia?
Tôi nhìn chung quanh, không có ai cả, bèn đi xem dấu chân. Lại nhìn
thấy một đường vết chân khác kéo dài đến tận trong lều của Phan Tử. Tôi
lập tức căng thẳng, bèn nhặt một tảng đá lên, đi đến bên Bàn Tử, định
gọi anh ta dậy.
Gọi Bàn Tử dậy không dễ dàng đến thế, tôi lay lay mấy cái, chẳng có
phản ứng gì, mà tôi lại không dám phát ra tiếng động gì quá to, buộc
lòng phải căn răng, tự mình đi vào trong lều.
Cửa lều khép hờ, tôi đến trước lều, thấy trên màn cửa ni lông của lều có một dấu tay bùn, tôi lập tức nuốt nước bọt.
Hít sâu một hơi, tôi tưởng tượng cả quá trình: tôi phải đẩy màn cửa
ra thật nhanh, sau đó nhảy vọt vào, đầu tiên là quát to một tiếng, nếu
người đó nhào về phía tôi thì ông đây liền cầm đá phang luôn.
Lúc này, đột nhiên tôi lại có cảm giác hòn đá này không vừa tay cho
lắm, nhưng cũng không có thời gian tìm một hòn khác nữa rồi. Tôi lại hít sâu một hơi, cắn răng, rồi chui vọt vào trong lều. Quả nhiên, tôi tức
khắc nhìn thấy một người toàn thân đầy bùn đang ngồi xổm trước mặt Phan
Tử.
Tôi quát to một tiếng, đang định nhào đến, liền thấy người nọ quay
đầu lại. Tôi liền sửng sốt, tôi thấy trên khuôn mặt trét đầy bùn nhão
kia là một đôi mắt vô cùng quen thuộc.