Muộn Du Bình nhìn đống lửa, lẳng lặng giải thích cho chúng tôi một
lượt những điểm đáng ngờ. Hắn nói, vấn đề lớn nhất ở đây đó là có quá
nhiều ba lô, nhóm chú Ba đông người, cho dù có rút gọn trang bị thì cũng không thể nào bỏ thừa lại nhiều ba lô còn đầy ắp trang bị như thế này.
Hơn nữa, tình hình trong toàn doanh trại này quá tự nhiên, các ba lô vứt lung tung khắp trong các lều, thêm đủ các loại lặt vặt nữa, không có vẻ gì là đã thu xếp trang bị gọn nhẹ mà đi cả.
Người ở đây đúng là ung dung mà rời đi, nhưng “ung dung” ở đây không
phải ung dung theo ý nghĩa thông thường, mà tình huống lúc bọn họ rời đi nhất định là không bình thường.
Những điểm đáng ngờ mà Muộn Du Bình nói, kỳ thực tôi cũng đã từng để ý
thấy, chỉ là những điểm nghi vấn này có thể giải thích bằng một vài lý
do tương đối phức tạp, cho nên tôi không quan tâm đến nữa. Hắn nói ra,
tôi liền gật đầu, nhưng tôi nói: “Có lẽ không phải tất cả đều đi hết,
nơi ấy nguy hiểm đến vậy, nói không chừng vẫn còn vài người ở lại ấy
chứ.”
Muộn Du Bình lắc đầu: “Nếu có người ở lại, vậy không cần phải để lại
lời nhắn. Một khi đã để lại lời nhắn kiểu này, thì chắc chắn là tất cả
cùng rời đi hết. Hơn nữa, Ngô Tam Tỉnh khi đã xác định cái chết rồi, thì sẽ không để thủ hạ biết được điều ấy, đây là tối kỵ. Chắc chắn vào lúc
cuối cùng thì tất cả thủ hạ đã rời đi hết, ông ta mới viết những lời này xuống, những người đó, sẽ cùng ông ta chết chung.”
Nhưng nếu thế thì không giải thích được tình trạng trong doanh địa
này, trừ phi những người đó đã tìm thấy lối vào, vui quá liền chui vào
lối đó luôn, không mang theo cái gì cả. Nhưng điều này là không thể.
Bàn Tử “Ừm” một tiếng, hiển nhiên cảm thấy rất có lý, anh ta uống một hớp nước rồi nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện này tà môn
quá, có hơi rối, suy nghĩ lại từ đầu một lần nữa chỉ e cũng chẳng nghĩ
ra được, mình phải suy nghĩ theo chiều ngược lại.”
Bàn Tử lúc nào cũng có chiêu này, nhất là vào thời điểm như thế này.
Tôi hỏi anh ta nghĩ ngược như thế nào, anh ta nói: “Chuyện này, ta đã
biết rất nhiều kết quả, nhưng không biết diễn biến, như vậy, mình bắt
đầu suy nghĩ từ kết quả trở lên, bắt đầu từ dòng chữ này. Dựa theo kiến
giải của Tiểu Ca, lưu lại lời nhắn ở đây, chứng tỏ tất cả mọi người đã
rời đi hết, không có khả năng còn ai ở lại. Thế mà ở đây có nhiều ba lô
đến vậy, chứng tỏ số người ít hơn số ba lô. Vậy…”
Bàn Tử nói được một nửa thì mắc kẹt, hình như đã suy đoán đến một khả năng nào đấy mà không nói nên lời. Nhưng tôi biết điều
đó có nghĩa là
gì, số người ít hơn số ba lô, hơn nữa, lại còn ít hơn rất nhiều.
Tức là, rất nhiều người đã chết.
Hơn nữa, là chết sau khi hạ trại ở đây.
Im lặng một chút, Bàn Tử tiếp tục nói: “Ở đây, hoặc là ở gần đây,
chắc chắn đã xảy ra biến cố gì quá khủng khiếp, ở đây lại không có dấu
vết đánh đấm, chứng tỏ biến cố xảy ra ở khắp bốn phía, lúc đó đã có
chuyện gì xảy ra khiến bọn họ buộc phải rời khỏi doanh địa, sau đó không trở về nữa. Nhưng chú Ba cậu may mắn vẫn còn sống, dẫn theo số người
còn lại, tìm được lối vào, sau đó bỏ đi, diễn biến hẳn là như vậy.”
Tôi nghe xong liền hiểu ra, nhưng cũng nhìn ra được kẽ hở, lắc đầu
nói: “Không đúng, trong tình huống như thế, thông thường người sống sót
chắc chắn sẽ rời khỏi đây ngay, không còn hơi sức đâu ra mà lại đi tìm
lối vào, rồi lại quay về để lại dấu hiệu.”
“Vậy thì, có lẽ là bọn họ phát hiện ra lối vào trước khi biến cố xảy ra.” Bàn Tử sửa lại.
Tôi gật đầu, Muộn Du Bình cũng gật đầu, lẩm bẩm nói: “Có thể lắm, chính bởi vì biến cố đó mà bọn họ tìm thấy được lối vào kia.”
“Cũng có thể, nhưng mà không thể nào xác thực được khả năng này,
chẳng có ý nghĩa gì cả.” Bàn Tử nói: “Mẹ kiếp nói chung sự việc là thế.”
“Thế thì, biến cố đó là gì?” Tôi hỏi, cảm giác hơi sởn gai ốc: “Chẳng lẽ là loài rắn này?”
Bàn Tử nhìn bóng tối khắp xung quanh và khu rừng chìm trong hư vô,
nói: “Cậu yên tâm, trong lúc cậu ngủ, tôi với Tiểu Ca đã đi xách mấy
thùng nước bùn rồi, tí nữa đem tạt hết lên lều, ai gác đêm thì bôi cả
lên người luôn, thế là khỏi sợ lũ rắn mào gà này. Có điều, nơi này tà
khí ngập trời, không chừng còn có cái gì tà môn nữa, với cả, biến cố này chắc chắn xảy ra vào lúc buổi đêm, bọn mình phải đề cao cảnh giác. Hơn
nữa phải nhớ, nếu có bất kỳ động tĩnh gì, tuyệt đối không được rời khỏi
doanh địa.”
Tôi gật đầu, nói: “Để tôi gác ca đầu tiên cho.”
Muộn Du Bình lắc đầu: “Tính cảnh giác của mấy người quá thấp, nếu
chúng ta suy đoán chính xác, như vậy biến cố này cực kỳ hung hiểm, chỉ
sợ mấy người không ứng phó lại nổi. Đêm nay tôi gác, hai người hãy nghỉ
ngơi thật tốt đi.”