Lần này bị té ngã hoàn toàn là bất ngờ không kịp đề phòng, hoàn toàn
khác với lúc té ngã ở trong rừng rậm, còn chưa kịp phản ứng đã ngã lăn
xuống vực, trong lúc hỗn loạn tôi cố sức cào tay ra sau, muốn tóm lấy
thứ gì đó có thể giữ tôi lại, nhưng tất cả những gì tôi sờ được là bề
mặt rêu xanh trơn trượt, thế là trượt xuống, đầu gối đập vào đá, không
thể giữ vững tư thế được nữa, tôi ngã lộn cổ xuống vực.
May mà bờ vực này không cao, bên dưới lại là nước với bùn, nên không
có vết thương trí mạng nào. Nhưng tôi nhận ra nước chảy rất xiết, loáng
cái đã cuốn tôi xuống, tôi lập tức quẫy nước bì bõm, túm được cái gì đó ở dưới nước, rồi nghiến răng cố gắng đứng lên. Tôi phát hiện thấy chiếc
đèn mỏ bị mắc ở lưng chừng vực đá. Không với tới được.
Tỉnh táo lại một chút, cảm giác chưa gãy xương chỗ nào, bấy giờ tôi mới
quan sát khắp xung quanh. Không nhìn thấy rõ ràng cho lắm, chỉ có thể
cảm giác mình đang đứng trong một cái ao, chân ngập trong bùn, mà ở khu
vực nơi đèn mỏ soi sáng, tôi nhìn thấy bề mặt vực đá nơi tôi ngã xuống
thì ra là một phần của khu di tích.
Tôi thầm lấy làm lạ, vì sao đằng sau cái cây kia lại là bờ vực nhỉ?
Thế người ban nãy đứng đâu mà nói chuyện vậy? Chẳng lẽ bám dính vào cây
như thằn lằn?
Vì vậy tôi bèn gọi to một tiếng, nhưng vẫn không có ai đáp trả. Cứ
như thể người nọ cố tình dụ tôi ngã xuống vậy. Tôi lập tức nhớ đến âm
thanh ban sáng nghe được, thầm nghĩ thôi toi rồi, tôi đúng là có hơi
lãng tai thật rồi, lẽ nào rừng rậm ở đây đã làm nhiễu loạn thần kinh của tôi?
Lại lội nước bì bõm, tôi bơi đến sát bờ đá, bám lấy một tảng đá gồ
lên để ổn định cơ thể, dựa vào luồng ánh sáng yếu ớt của đèn mỏ phản xạ
vào vách đá, bắt đầu trèo lên trên. Nhưng rêu xanh thực sự quá trơn, lại không có bất kỳ vật gì làm điểm tựa, hễ cứ trèo lên là lại bị tụt
xuống.
Tôi đổi mấy chỗ để trèo mà vẫn không được, bây giờ nơi duy nhất có
thể đi, chính là đi dọc theo bờ đầm này xuống vùng hạ lưu, bờ bên kia
tối mịt. Nhưng nước ở đây chảy xiết, chỉ e gần đây có mấy miệng giếng
hay chỗ đứt gãy nào, sẩy chân một cái là bị cuốn xuống giếng hoặc ngã
xuống ghềnh thác ngay, như vậy không chết cũng mất nửa cái mạng.
Do dự trong chốc lát, tôi nhận ra tình cảnh của tôi bây giờ đúng là
tiến thoái lưỡng nan, chắc phải chờ đến bình minh hoặc may mắn có người
đến cứu. Chờ đến bình minh thì chắc chắn là không thể rồi, bèn lập tức
gào toáng lên kêu cứu đến xé cả họng.
Có lẽ bọn họ ở cách đây không xa, chỗ này yên ắng đến vậy, hét vang lên chút, bọn họ có thể sẽ nghe thấy được.
Nhưng trời lại không chiều lòng người, hết gào lại hét, mãi suốt nửa
ngày trời, cổ họng khản đặc rồi, thế mà ngay cả một chút hồi âm cũng
chẳng có. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, mà còn yên tĩnh đến mức thái quá, trong bóng tối mịt mùng, một chút động tĩnh để cho người ta tưởng tượng lung tung cũng chả có.
Tôi thực sự là không kêu cứu nổi nữa, trong lòng phiền muộn không
thôi, nghĩ thầm sao tôi cứ suốt ngày gặp xui xẻo thế này. Hít một hơi
sâu lấy bình tĩnh, tôi bèn nhìn đồng hồ, xem xem đến tầm lúc nào thì
sương mù mới chịu tan. Khi nào sương mù tan, tầm nhìn sẽ tăng lên, ánh
sáng của đèn mỏ cũng chiếu xa hơn, như vậy hoặc là tôi sẽ có cách trèo
lên trên, hoặc là tôi có thể tìm được vật gì đó ở dưới nước, ném cái đèn mỏ rớt xuống.
Nhìn đồng hồ đeo tay, theo kinh nghiệm ngày hôm qua thì sương mù chắc là không đến mấy giờ đâu, tầm này vẫn còn có thể
chịu được. Tôi tỳ vào
tảng đá gồ lên ở bên cạnh, để tư thế của mình thoải mái một chút, nhìn
xung quanh, nghĩ thầm giờ chẳng nhìn thấy cái gì cả, biết phải làm sao
cho qua mấy tiếng đồng hồ này đây.
Hai chân ngập trong bùn khiến tôi cảm thấy hết sức khó chịu, cái cảm
giác này chắc chắn không ổn, câu chuyện Phan Tử kể tôi nghe tôi vẫn còn
nhớ rõ, bây giờ cứ có cảm giác hai chân tôi đang bị sâu bọ trong bùn gặm cắn, thỉnh thoảng không kìm được lại dụi dụi chân, mới nhận ra đó chỉ
là ảo giác.
Ảo giác này khiến tinh thần tôi không yên được. Tôi cố gắng tựa vào
tảng đá mà đẩy người mình lên, để chân nổi lên quờ quạng, tìm được thứ
gì dưới nước để tỳ thì càng tốt, tôi có thể nổi lên trên mặt nước, hoặc
giẫm phải cành cây đồ đạc linh tinh cũng được, tôi có thể dùng nó để ném cái đèn mỏ.
Hai chân cử động, quả nhiên tôi giẫm phải vật gì đó, có điều đó không phải cành cây, cái cảm giác này làm tôi giật bắt cả người.
Lông mềm mềm, hình như là tóc người.
Tôi lập tức toát mồ hôi lạnh, bây giờ tôi cực kỳ ác cảm với tóc, mấy
tuần sau khi trở về từ Hoàng Sa, hầu như lần nào sờ vào tóc mình tôi
cũng thấy buồn nôn.
Tôi lập tức rụt chân lại, tôi không dám quờ quạng tiếp nữa, thế
nhưng, chân vừa động, tôi lại đá phải vật gì đó. Vật lần này mềm mềm,
tôi bỗng nhận ra, rất có thể có thứ gì đó rất to đã chìm trong ao bùn
này.
Tôi thận trọng bật ánh đèn xanh trên đồng hồ, chiếu xuống nước. Loại
đèn xanh này thực ra thiết kế để nhìn thấy được số giờ trên đồng hồ
trong bóng tôi, ánh sáng rất yếu gần như không chiếu xuống nước được,
tôi đành ngồi xổm xuống, thò tay xuống nước mò.
Ngay sau đó, tôi lập tức cứng người lại. Dưới ánh sáng xanh như lửa
ma trơi, tôi nhìn thấy một người chìm trong bùn lầy, mái tóc uốn lượn
theo sóng nước như loài cỏ biển.
Tay tôi run run di chuyển, phá hiện đây là một cái xác, hơn nữa, lại
còn là một cái xác còn mới, tuy đã hoàn toàn bị bọc trong bùn lầy, nhưng có thể nhìn thấy anh ta mặc trang phục hành quân, rất giống Bàn Tử.
Sau đó, tôi liền nhận ra có điểm không đúng, di chuyển đồng hồ đeo
tay, tôi cố sức tiến lên phía trước tìm kiếm, liền phát hiện ra, dưới
đáy bùn lầy ở phía trước toàn là xác chết, tất cả đều bị chôn trong bùn
lầy, tứ chi quấn lấy nhau, giống như bãi chôn tập thể sau một cuộc tàn
sát. Hơn nữa, tất cả đều vừa mới chết cách đây không lâu.
Tôi đào cái xác trước mặt ra khỏi bùn lầy, thì thấy cái xác nặng vô
cùng, nặng cứ như đổ chì vậy, liền nhìn thấy bên hông cái xác đó giắt đủ các loại trang bị, giống đồ của Bàn Tử và Phan Tử y như đúc.
Tôi liền run rẩy cả người, chợt hiểu ra vấn đề – đội ngũ của chú Ba đang ở ngay đây!